Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1694



Trên đời này, nơi Diệp Tri Vân lưu luyến nhất chính là hoàng cung, hơn nữa ông ấy không thể bỏ qua được cho của hoàng đế!

Có lúc địch nhân còn khiến người ta khó bỏ hơn cả tình nhân, dù sao vướng mắc đã vài thập niên, cuối cùng cũng không có kết quả, ai cũng không cam lòng!

Vì thế mấy người họ thương lượng, Tô Mạt để Lưu Vân Lưu Hỏa ở lại chiếu cố tỷ muội Lan Nhược, bảo hộ thi thể của Tô Nhân Vũ, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn thúc ngựa trở về kinh thành, trực tiếp tiến cung tìm Hoàng Phủ Giới.

Nàng muốn hỏi cho rõ.

Độc là do ai hạ, mai phục là do ai phái.

Những người đó chắc chắn đã mai phục rất lâu, bởi vì nàng đã cho thám tử đi trước, không phát hiện ra cái gì, đoàn người lão phu nhân đi trước cũng không xảy ra chuyện gì.

Nàng không thể không bội phục, địch nhân bố trí rất kín đáo.

Một trận chiến này, có thể nói các nàng thất bại thảm hại, thậm chí là tổn thất nghiêm trọng, ngay cả bóng dáng của địch nhân còn không tìm ra được.

Từ khi đến thế giới này, nàng chưa từng thua thảm như vậy.

"Nhị ca." Hoàng Phủ Giới cảm thấy mình không còn sức lực gì, mà những biểu hiện này không thể nghi ngờ là khiến cho người cảm thấy hắn đang chột dạ.

Đầu ngón tay Tô Mạt run rẩy, "Hoàng Phủ Giới, ta hỏi huynh, rượu đó là do huynh chuẩn bị đúng không?"

Hoàng Phủ Giới máy móc gật đầu, "Là ta tự mình lấy từ trong kho ra, sau khi lấy ra ta còn uống qua."

Tô Mạt cười lạnh, nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Cẩn ca ca, đã không còn nghi ngờ, chúng ta đi tìm hắn."

Nói xong nàng xoay người rời đi.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn Hoàng Phủ Giới một cái, không nói gì, xoay người đi theo.

Hoàng Phủ Giới đột nhiên hiểu ra, bọn họ nghĩ rằng phụ hoàng hạ độc, cho nên muốn đi tìm ông, hắn vội la lớn: "Nhị ca, Mạt Nhi, không phải, nhất định không phải."

Hắn bước nhanh đuổi theo, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không để ý tới hắn, hai người vận khinh công, rất nhanh liền đến cung Càn Thanh.

Sau đó lại nhanh chóng rời cung Càn Thanh đi về phía tẩm cung của tiên hoàng hậu.

Lưu Ngọc chặn hai người lại, "Điện hạ, Tô cô nương, nô tài đảm bảo, thật sự không phải là do bệ hạ làm."

Tô Mạt lạnh lùng nói: "Lưu công công, chẳng lẽ ông không hận hắn sao?"

Lưu Ngọc trầm mặc một lát, thở dài, "Tô cô nương, hận có tác dụng gì sao? Hơn nữa nô tài đã từng này tuổi, nỗi hận đó cũng đã phai nhạt. Khi tuổi còn trẻ chỉ nhớ mỗi hận thù, nay tuổi đã lớn, đã gần đất xa trời, lại chỉ nhớ đến vui vẻ, cùng tình thương. Có nói nữa, hai người cũng không hiểu, chờ đến lúc hai người hiểu ra, hai người sẽ tha thứ cho bệ hạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.