Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1705



Nàng vẫn luôn kiên cường như thế, độc lập, cho dù trước đây có phải cực khổ đến đâu, hắn cũng chưa từng thấy nàng suy sụp.

Dù hắn im lặng không lên tiếng, Tô Mạt vẫn cảm nhận được sự khác thường, vai nàng hơi động một chút, từ từ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ân cần của hắn, nàng miễn cưỡng nở nụ cười.

Tâm Hoàng Phủ Cẩn giống như bị bóp chặt, hắn tình nguyện chịu đau đớn gấp trăm lần cũng không muốn nhìn nàng đau khổ như vậy.

"Mạt Nhi!" Hắn tiến lên ôm nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt nàng trong lòng, giống như muốn cản lại mọi mưa gió cho nàng, "Mạt Nhi, đừng đau lòng, Tô quốc công..."

Hắn muốn nói Tô Nhân Vũ là muốn tìm chết cái chết, lý do ông ấy không ngại mà đỡ cho hắn, vì như vậy ông có thể thanh thản ra đi.

Nhưng chỉ sợ Tô Mạt sẽ càng thêm đau lòng, không biết phải nói như thế nào, hắn không khéo dỗ người khác, trước kia có thể trêu chọc nàng được, nhưng trường hợp bây giờ...

"Nàng xem, Tô quốc công không hề đau khổ, ông ấy...thậm chí là vui vẻ ra đi." Hắn uyển chuyển nhắc nhở Tô Mạt.

Tô Mạt thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra, nàng không hiểu, chẳng lẽ còn sống - sống cùng với người nhà của mình, không vui vẻ hơn so với chết đi sao?

"Muội nhất định phải tìm ra hung thủ." Giọng nói của nàng rất nhỏ, cũng rất kiên quyết.

Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: "Mạt Nhi, nàng yên tâm, mặc kệ nàng muốn làm gì, ta nhất định sẽ ủng hộ nàng."

Tô Mạt cọ vào lòng hắn, lau đi nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Muội muốn tìm một nơi có phong địa đẹp, trước tiên là tìm một hầm băng bảo quản di thể của phụ thân, sau đó...qua một thời gian nữa, sẽ đưa ông cùng mẫu thân hợp táng."

Có lẽ trong lòng phụ thân, chôn ở đâu không quan trọng, quan trọng là chôn cùng ai.

Nhưng mà, nàng nhất định phải tìm được hung thủ trước!

Tuyệt đối không thể để cho kẻ hạ độc và đám người phục kích nhởn nhơ ở ngoài.

Hoàng Phủ Cẩn nâng mặt nàng lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nhìn hai mắt sưng đỏ của nàng, rất đau lòng.

"Ta sai Lưu Vân và Lưu Hỏa đi chuẩn bị hầm băng, cũng không cần tìm ở đâu xa, hầm băng của hoàng gia có rất nhiều, trên danh nghĩa của ta có vài cái, chỉ cần thay đổi một chút là có thể trực tiếp dùng."

Dù thời tiết mùa đông khá thấp, nhưng không thể có sơ suất, tránh để di thể bị hư thối.

May mà bọn họ có một chút dược đặc thù, có thể bảo vệ di thể của Tô Nhân Vũ không bị phân hủy.

Tô Mạt ừ một tiếng, đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt của hắn trong suốt, tràn đầy sự quan tâm đối với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.