Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1712



Hoàng Phủ Giác nâng lên, hướng về phía Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, nhưng vẫn kéo Tô Mạt quỳ xuống.

Tuy Tô Mạt không có nhiều hảo cảm với hoàng đế, nhưng vẫn cần phải giả vờ.

Hoàng Phủ Giác cũng cuống quít quỳ xuống, giơ cao chiếc hộp lên, "Nhị ca, trước đây có đại ca ở một bên, mọi người đều phải kiêng dè, rất ít thân cận. Đệ là thật tâm muốn kết thân với huynh và thất đệ. Ngũ đệ tự cảm thấy mình vô đức vô năng, không đảm đương được trọng trách như vậy, nhị ca từ khi còn thiếu nhiên đã đóng góp nhiều công lao cho Đại Chu. Ngũ đệ cảm nhận được, nên đem gánh nặng giang sơn này cho nhị ca, mới đúng theo lòng người dân, xin nhị ca..."

Bên cạnh Lưu Ngọc bất động thanh sắc, Vương Quý lại không như vậy, tròng mắt sắp lồi ra gấp đến nỗi vò đầu bứt tai, rất muốn tiến lên ngăn cản.

Nhưng Hoàng Phủ Giác đã cảnh cáo hắn trước, nếu dám đứng ra nói gì, sẽ lập tức đuổi hắn ra ngoài.

Cho nên hắn chỉ có thể lo lắng suông, ra sức túm lấy tay áo Lưu Ngọc.

Hoàng Phủ Cẩn rốt cuộc cũng hiểu, không chờ hắn nói xong, vội vàng ngắt lời: "Ngũ đệ, phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho đệ cũng đã trải qua suy tính, đệ không cần xem nhẹ bản thân. Mặt khác, nhị ca thật sự không có tâm tư làm việc này, ngũ đệ đừng từ chối nữa."

Tô Mạt lẳng lặng nhìn, vẻ mặt của Hoàng Phủ Giác chân thành tha thiết, ánh mắt trong suốt, không hề né tránh, xem ra là thật tâm muốn nhường ngôi.

Nàng không khỏi nhớ tới Hoàng Phủ Tuyên, nếu là hắn ở đây, chỉ sợ đoạt lấy ngôi vị hoàng đế trong gió tanh mưa máu.

Nhìn một màn huynh hữu đệ cung, tương hỗ khiêm nhường, khiến cho nàng cảm thấy có lẽ hoàng gia cũng có chân tình.

Vô tình nhất là nhà đế vương, có đôi khi cũng là bị bắt buộc.

Lão hoàng đế lo lắng mình già đi, nhóm nhi tử khỏe mạnh, sẽ đoạt mất vị trí của mình.

Mà vị thái tử kia, lại kiêng kị đám đệ đệ hoặc là có năng lực chinh chiến, hoặc là hiền đức, sợ bọn họ vượt qua mình.

Một khi phụ hoàng đã đa nghi, như vậy tất cả hậu cung, đám hoàng tử, tất cả quan viên, tất nhiên là một đám chướng khí, nghi ngờ lẫn nhau.

Nàng thật lòng hy vọng, sau khi Hoàng Phủ Giác kế vị có thể thay đổi được sự nghi kỵ, khiến cho quần thân an tâm nâng đỡ tân quân, mà không phải đấu đá lẫn nhau, quan trường đấu đá.

Dù sao nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn không nhảy vào vũng nước đục này lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.