Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1715



Đối với tâm nguyện chỉ ở tẩm cung bằng nửa tẩm cung cũ mà không xây dựng rầm rộ, tiết kiệm tiền bạc của tân đế đã khiến quần thần thán phục tán thưởng.

Những hoàng tử đủ mười lăm tuổi đều phải xuất cung lập phủ sống một mình, những hoàng tử còn lại sẽ do đương nhiệm thái hậu nuôi nấng dạy dỗ, phi tần của tiên đế có con nối dõi được ân điển đi theo nhi tử đến vương phủ, không có con thì đi theo thái hậu ở Vĩnh Ninh cung, phi tần chưa thai nghén con nối dõi ở lại Lưu Phương cung.

Mấy ngày nay Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt chạy đi chạy lại giữa Ngụy vương phủ và hoàng cung, rồi còn phải xử lý chuyện của mình, hơn nữa còn phải chiếu cố chuyện Hoàng Phủ Giác luyện công.

Mấy ngày trước khi đăng cơ, trong cung càng thêm bận rộn, thói quen của Tô Mạt là mỗi lần đều đi vào bằng cửa thiên môn, tránh để người ta đoán bừa thân phận của nàng.

Ngày hôm đó nàng vội tới đưa thuốc đã phối xong cho Hoàng Phủ Giác, để hắn dùng khi tắm nâng cao hiệu quả của việc luyện công.

Vương Quý rất đề phòng nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, mãi đến lúc không nhìn thấy nữa mới bĩu môi rời đi.

Tất nhiên là Tô Mạt cảm nhận được, cũng chẳng muốn so đo với hắn, nàng đi vào nội thất, nơi này vẫn buông màn thật dày, giống như ngăn cách với bên ngoài ồn ào.

Hoàng Phủ Giác đang ngồi trước bàn sách ngẩn người, nhìn chằm chằm vào hư không, không chớp mắt, ngay cả khi Tô Mạt bước vào hắn vẫn không phát hiện.

Sắc mặt của hắn hơi tái, bởi vì trúng độc dẫn đến cơ thể hơi gầy, lại rất xứng với khí chất ôn nhuận, càng thêm vẻ trầm tĩnh.

Chỉ là hiện tại lại có chút u buồn, Tô Mạt cảm thấy hắn đang không yên lòng.

Hơn nữa bàn sách không đặt cạnh cửa sổ nên ánh nắng không chiếu tới, mà lại chiếu đến sau lưng, khiến căn phòng càng thêm yên tĩnh vắng vẻ.

"Ngũ ca." Nàng nhẹ giọng gọi, "Thuốc đã được chuẩn bị xong."

Hoàng Phủ Giác "a" một tiếng, có chút hoảng hốt nhìn nàng, giống như không hiểu sao lại như vậy, nàng sau khi trải qua thống khổ tang phụ, cả người đều trưởng thành hơn nhiều, tuy vẫn là gương mặt như cũ, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác lạnh lùng.

Trước đây vẫn luôn muốn biết sau khi trưởng thành bộ dạng của nàng sẽ ra sao, hiện giờ lại không muốn nàng lớn lên, tình nguyện thời gian dừng lại ở trước đây, thời điểm khi hắn và nàng thân thiết hơn người khác.

Hắn thậm chí có suy nghĩ, nếu hắn gặp được nàng sớm hơn, kết quả có thể là sẽ khác hay không?

"Mạt nhi..." Hắn muốn nói lại thôi, cảm thấy thái độ của mình hình như có phần ái muội, vội vàng cười cười, đứng dậy mời nàng ngồi. "Hôm nay nhị ca có việc sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.