Tĩnh thiếu gia mỉm cười nhìn Tô Mạt, tiểu nha đầu này, luôn làm cho hắn kinh hỉ, hắn sẽ ngắm nhìn thật kĩ nàng sẽ đùa giỡn thế nào đây.
Chỉ chốc lát, A Lí trở về ngoài cửa,“Tiểu thư, làm xong rồi.”
Tô Mạt chân không nhảy xuống đất, Tĩnh thiếu gia cau mày, nhanh như chớp ôm nàng trở lại, không vui nói:“Đeo giầy vào.”
Tô Mạt chép miệng, hừ một tiếng,“Ta không muốn đeo.”
Hắn bất đắc chau mày, quỳ xuống dưới chân nàng, nhấc chiếc giày nhỏ nhắn của nàng lên, lại cầm bàn chân nhỏ nhắn của nàng, giúp nàng đeo giày vào.
Hết thảy đều rất tự nhiên, không có nửa điểm do dự cùng biểu tình khác, hết sức chuyên chú giống nhau hắn sinh ra là để giúp nàng đeo giầy.
Cho dù là công việc của hạ nhân, hắn cũng làm thành tao nhã đẹp mặt như vậy, như thể là đang hoàn thành một sứ mệnh thần thánh.
Tô Mạt ngây ngô, tuy rằng nàng không biết Tĩnh ác ma rốt cuộc là thân phận gì, nhưng khí chất tỏa ra từ hắn cao quý thanh nhã, thế nào cũng là con nhà quan to, quý nhân. Nàng nói không đeo giầy bất quá là cảm thấy sẽ mau quay về, hơn nữa nàng cũng chỉ cố ý trêu hắn, ai bảo hắn làm cái gì cũng đòi thù lao a.
Kết quả......
Hắn lại tự mình giúp nàng đeo giầy, làm công việc của một hạ nhân.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đen láy chớp động, thuận thế đem nàng ôm xuống dưới, làm cho nàng và tư thế quỳ của hắn có tư thế mặt đối mặt với nhau:“Tiểu Mạt Lị, đều nói tặng giầy cho nữ nhân của mình, sẽ làm nàng ta rời đi, nhưng nếu đeo giầy cho nữ nhân mình yêu, sẽ khiến nàng ta đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh mình.”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, Tĩnh ác ma này, như thế nào lại ôn nhu như vậy, buồn nôn như vậy?
Hắn, hắn, hắn đã xuyên trúng nhược điểm của nàng.
Nàng kiếp trước tuy rằng chưa có đi hẹn hò, nhưng là cha cùng ông nội luôn giáo huấn đổ vào tai nàng, một người đàn ông vô luận cao quý cỡ nào, có quyền thế ra sao, nếu anh ta chịu ngồi xổm xuống, giúp con xỏ giầy một lần, như vậy anh ta thật lòng thật dạ yêu con.
Không được, nàng dường như không kìm chế nổi những giọt lệ rồi.
Nàng hít sâu, nhịn xuống, nhịn xuống, nàng hiện tại chỉ là tiểu cô nương bảy tuổi, không thể trưởng thành sớm như vậy được.
Nàng nhếch miệng, cười hắc hắc, nhấc mạnh chân đá hắn một cước, bày ra một tư thế muốn đánh nhau kịch liệt:“Tĩnh ác ma, ngươi đeo giầy cho ta, là muốn ta đánh ngươi, ha ha!”