Tô Mạt thấy nàng hình như không muốn đến Thẩm gia, đối với Tả phu nhân cũng không còn nhiều tình cảm nữa, thăm dò hỏi han: "Nếu tỷ tỷ muốn, thì có thể đến một nơi không quen ai một lần nữa bắt đầu sinh sống. Chỉ cần có đủ tiền bạc, mua một tòa nhà, vài mẫu đất, muốn sống an ổn cũng không phải là không thể.
Tả Nghi Lan cười rộ lên, giọng nói cực kỳ thê lương, nàng nhìn Tô Mạt, "Muội muội, muội nói xem...tỷ còn có cơ hội sao? Với thân phận của ta, dù có chạy đến chân trời góc bể, mai danh ẩn tích, nhưng chỉ cần là đất Đại Chu, chỉ cần bọn họ muốn, thì nhất định có thể tìm ra được tỷ."
Rõ ràng phụ mẫu không ủng hộ Tín vương, chẳng qua nàng chỉ là một con cờ...
Vì sao lại nhẫn tâm như vậy?
Dù biết chính mình chỉ là một con cờ, nàng cũng không xứng đáng với chức trách của mình, dù sao phụ mẫu nhẫn tâm với nàng cũng là do bất đắc dĩ, hai người họ vẫn rất yêu thương nàng, hai người cũng là người sinh ra và nuôi nàng lớn lên.
Coi như đây là hồi báo của nàng cho hai người họ.
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Phụ thân rơi vào kết cục như vậy, nàng không phải chưa từng nghĩ đến.
Nếu như có thể gặp lại người, thậm chí nàng muốn hỏi một câu, "Có đáng giá không?"
Bởi vì phụ thân từng nhận ân huệ, liền muốn đem cả gia đình góp vào, khiến nàng cả đời bơ vơ, như vậy có phải là có chút ích kỷ hay không?
Nàng vốn cho rằng mình sẽ không rơi lệ, nhưng trước mặt Tô Mạt, thì nàng không thể che dấu được chính mình, nữ hài này quá thông minh, luôn luôn có thể nhìn thấy người khác.
"Đúng vậy, dù là đi đến đâu, cũng tốt hơn so với nơi này, hơn nữa, đời người đau khổ, có thể vui vẻ một ngày tốt một ngày." Tô Mạt khuyên nàng.
Tả Nghi Lan chuẩn bị trả lời, bỗng vang lên tiếng đập cửa, "Mở cửa, mở cửa, quả thật là vô thiên vô pháp rồi."
Là giọng của Phí mama bên người Tô Văn Nhi.
Trên mặt Tô Văn Nhi lập tức lộ ra vẻ chán ghét, nàng cũng không kiêng kị Tô Mạt biết, hơn nữa nàng biết rõ Tô Mạt và Tô Văn Nhi không giống nhau, hai tỷ muội như nước với lửa.
Tô Mạt cũng tính đến, chân mày giương lên, nói với Lan Nhược: "Đi mời trắc phi qua đây."
Lan Nhược lên tiếng, đảo mắt nhìn về phía cửa, giơ tay lên, hai tấm gỗ cửa lập tức mở ra, Phí ma ma tướng mạo mập mạp lập tức ngã lăn vào, ô ô kêu gào.
Sắc mặt Tô Văn Nhi lạnh lẽo, oán hận trừng mắt nhìn Tô Mạt và Tả Nghi Lan.
Tô Mạt này, thật sự là hơi quá đáng, có lý nào lại làm vậy.