Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1735



Người lão phu nhân cứng lại, Tô Mạt nhận ra bà đang lo lắng, vội vàng nói: "Bà nội, tân đế mới đăng cơ, khắp nơi đều vui mừng, bệ hạ là một vị vua nhân từ. Đối xử với phụ thân rất tốt, chỉ là ở lại thêm vài ngày giúp đỡ ổn định cục diện triều chính, rất nhanh có thể trở về."

Lão phu nhân gật đầu nhìn Tô Mạt, "Vậy sao bệ hạ lại để hai con rời đi, hay là có chuyện gì khác?"

Tô Mạt biết lão phu nhân là người thông minh, nhưng cũng không ngờ lại thông minh như vậy, nàng đành phải nói: "Bệ hạ muốn con đến Giang Nam một chuyến, giúp bệ hạ và Thẩm gia giải quyết một số vấn đề, sau đó quay về kinh phục mệnh, có thể cùng phụ thân quay về đây."

Lão phu nhân ừ một tiếng, không nói gì thêm nữa, Tô Hinh Nhi và mấy người khác lập tức thay phiên nhau hỏi.

Tô Mạt liền chuyển đề tài, hỏi xem tình hình Trữ Châu ra sao, có quen hay không, sinh ý của Nhị ca ra sao, cửa hàng hương liệu, quán trà và quán rượu hoạt động như thế nào.

Hiện giờ những công việc này đều do Tô Việt và Tần Nguyên Quân ra mặt, Tô Hinh Nhi, Tô Nhu Nhi, Hoa Ngọc La, Kim Kết ở phía sau hỗ trợ.

Kim Kết vui vẻ nói: "Mạt nhi, mọi chuyện đều thuận lợi, nhị thiếu gia rất hào phóng, còn chia cho ta một phần. Ta không góp tiền vào, lại được ngồi mát ăn bát vàng."

Tô Mạt nhìn Nhị ca một cái, bản thân mình chỉ nói qua một lần, không ngờ huynh ấy lại nhớ kỹ, quả nhiên là đầu óc buôn bán.

Mọi người nói cười một lúc, thời gian trôi qua thật nhanh, Hoàng Oanh nói là cơm tối đã chuẩn bị xong, hỏi muốn dùng bữa tại phòng lão phu nhân hay dùng tại đại sảnh.

Tô Mạt hỏi ý kiến của ca ca tỷ tỷ, tất nhiên là cùng lão phu nhân dùng bữa, sau đó để lão phu nhân nghỉ ngơi, đám người trẻ tuổi bọn họ đến phòng khách nói chuyện.

Khi ăn cơm, mấy bà vú bế hai đứa bé quần áo xinh đẹp, phấn điêu ngọc trác đi vào, tiểu đệ đệ Tô Viễn của Tô Mạt và con trai của Tô Trì Tô Khang, hai đứa bè đều vừa tỉnh ngủ, bộ dạng mơ màng buồn ngủ.

Tô Viễn vì không đủ tháng nên cơ thể gầy yếu, may mà mấy năm nay lão phu nhân bỏ tiền ra, hơn nữa có thêm Hồ tiên sinh giúp đỡ điều dưỡng, hiện giờ cũng trắng trẻo, nhìn không ra trước đây phải chịu khổ.

Một đôi mắt to đen láy vô cùng đáng yêu.

Tô Khang thì ngược lại, bời vì phụ thân nó không muốn nhìn thấy nó, hơn nữa luôn bị quát lớn, nhìn có chút nhút nhát, nhát gan.

May là lão phu nhân nuôi ở bên người, hơn nữa có trẻ con cùng tuổi chơi đùa, hiện giờ đã tốt hơn nhiều, nhưng nhìn thấy Tô Mạt vẫn có chút sợ hãi.

Chương 1746:

Tô Mạt đứng dậy chơi với hai đứa bé, mãi đến khi hai đứa nhóc vui vẻ vây quanh nàng, một người gọi tỷ tỷ một người gọi cô cô, nàng mới hài lòng xoa đầu hai đứa nhỏ.

Tô Khang kéo tay Tô Mạt, nhút nhát hỏi: "Cô cô, con có thể gọi người là tỷ tỷ không, hắn cũng gọi người là tỷ tỷ."

Nó có chút không hiểu, vì sao bọn họ bằng tuổi nhay, hắn lại phải gọi Tô Viễn là thúc thúc.

Hơn nữa Tô Mạt cũng vậy, là tỷ tỷ, lại phải gọi là cô cô.

Hắn nhăn mày suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra.

Tô Viễn cũng nhu thuận đáng yêu, cười nắm lấy đầu ngón tay Tô Mạt, có chút đắc ý nói: "Phụ thân của ta là con trai của bà nội, phụ thân ngươi là cháu của bà nội, ngươi đương nhiên phải gọi ta là thúc thúc rồi."

An Bình nhanh chóng ăn xong cơm, tiến lên ôm lấy hai đứa nhỏ, nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, muội ăn cơm đi, tỷ đưa hai đứa đến chỗ bà nội."

Tô Mạt vẫn chưa kịp hỏi đại ca sao rồi, nhưng nhìn bộ dạng của đại tẩu, so với khi ở kinh thành đã thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt.

Lúc này Hỉ Thước từ bên ngoài đi vào, cả khuôn mặt đều vui vẻ, mấy năm nay nàng ấy đã trưởng thành hơn nhiều, ngày càng đoan trang, không hề già đi chút nào.

Tô Mạt nói chuyện cùng nàng ấy vài câu, bảo nàng ngồi vào bàn ăn cơm, Hỉ Thước không đồng ý, bản thân nàng là thiếp, đâu có tư cách ngồi xuống, có thể ở bên cạnh hầu hạ lão phu nhân dùng cơm đã tốt lắm rồi.

Nàng đi vào thỉnh an lão phu nhân, báo lại một số chuyện trong nhà.

Hiện giờ mọi chuyện trong nhà hầu hết đều do nàng giúp đỡ quản lý, ở trong kinh nàng đã quen làm việc này, lão phu nhân cũng tin tưởng nàng.

Sau khi ăn xong, mấy người Tô Mạt cáo từ lão phu nhân, để bà cùng hai đứa nhỏ nghỉ ngơi, bọn họ đến phòng khách nói chuyện.

Tô Việt, Tần Nguyên Quân và Hoàng Phủ Cẩn ngồi uống rượu, tán gẫu chuyện từ nam ra bắc.

Cuối cùng, mọi người say ngã trái ngã phải, không còn hình tượng của công tử nữa rồi.

Chỉ có Hoàng Phủ Cẩn còn hơi tỉnh táo, đôi mắt mênh mông sóng mắt lưu chuyển, càng thêm phần tuấn mỹ.

Hỉ Thước và Hoàng Oanh tự mình dẫn người đem canh giải rượu lên, Tầ Nguyên Quân mạnh mẽ chống người dậy, "A, cảm ơn, ta uống trước một chén, tránh để mùi rượu ảnh hưởng đến nương tử."

Bởi vì uống quá nhiều, tay run run không cầm được, Tô Việt cười hắn, "Muội phu, ngươi, người không làm được. Nhìn ta."

Hắn bưng chén canh giải rượu lên, kết quả vừa đưa đến bên miệng, "choang" một tiếng, bát rơi trên đất vỡ vụn, vài người bật cười ha ha.

Hỉ Thước tự mình bưng canh đến cho Hoàng Phủ Cẩn đang nói chuyện cùng Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn nói cảm ơn rồi một hơi uống sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.