Tránh để gió thổi cỏ lay, những gian thường kia liền tích trữ hàng khiến giá thành thay đổi quá lớn, dân chúng bị thiệt, chính cửa hàng của bọn họ cũng bị hao tổn.
Dù sao quán trà và quán rượu chi rất nhiều vào các mặt hàng này, không thể không có chuẩn bị trước.
Ngày thứ hai, cả nhà Hồ tiên sinh tới Tô phủ.
Hồ Tú Hồng đã thành đại cô nương, mày rậm mặt to, tư thế hiên nàng, ôm lấy Tô Mạt xoay một vòng.
"Tiểu Mạt Ly, ta nhớ ngươi muốn chết mất." Hồ Tú Hồng véo má Tô Mạt, trắng trắng mềm mềm, véo rất thích.
Tô Mạt vội vàng gỡ tay nàng ấy ra, Hồ Tú Hồng này, nàng bảo nàng ấy ở lại phủ Quốc công thì nói là không muốn ăn nhờ ở đậu, nàng ấy phải cố gắng trở thành một cô gái độc lập.
Kết quả ở nông trang vài năm, làn da trắng bị phơi nắng đã chuyển thành màu lúa mạch.
"A Cổ Thái đâu?" Tô Việt tò mò nhìn đằng sau bọn họ, rõ ràng là mời cùng nhau.
Hồ tiên sinh đang nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn, nghe thấy liền nói: "A Cổ Thái sư phụ đang mê mẩn nghiên cứu, ai gọi cũng không nghe."
Từ khi nghe Tô Mạt nói ra ý tưởng đó, hắn tìm Hồ Tú Hồng nghiên cứu, hai người đó thật sự ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu không phải Hồ Tú Hồng đã lâu không gặp Tô Mạt, hơn nữa Tô Mạt vừa mất đi phụ thân, cần người an ủi, chỉ sợ Hồ Tú Hồng cũng chôn mình trong đóng dược liệu hương liệu không chịu ra ngoài.
A Cổ Thái còn hơn vậy, dù ngay cả phụ thân của Tô Mạt mất, hắn cũng không để ý, một lòng một dạ ở đó nghiên cứu mê huyễn dược, căn bản là quên mất giờ là ngày tháng nào.
Hồ nương tử vẫn yên lặng đứng ở một bên, cười ngọt ngào, mỹ mãn nhìn trượng phu và hài tử của mình.
Tô Mạt vẫn luôn tò mò về bà, nàng từ lâu đã biết Hồ phu nhân không phải người bình thường, tinh thông độc dược, hỏa dược, nhưng không hề có chút lệ khí, cả người đều là khí chất trầm tĩnh, thật giống như tiểu thư khuê các trường thành mẫu thân vậy.
Trong chốc lát, nữ tử ở một bên, nam nhân một bên, mỗi bên một chủ đề trò chuyện.
Hồ Tú Hồng líu ríu, tính tình vẫn không thay đổi chút nào, chỉ cần là lúc không nghiên cứu mấy loại chai chai lọ lọ nàng ấy tựa như đứa nhỏ hỏi hết chuyện này sang chuyện khác.
"Tiểu Mạt Ly, son ta đưa cho ngươi, có dùng được không?"
Tô Mạt cười, "Dùng rất tốt, ta còn muốn ngươi đưa thêm một ít nữa."