Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1780



Nhận thấy hắn không vui, Tô Mạt vội vàng hòa giải, "Vị quan gia này hiểu nhầm rồi, chúng tôi không phải yêu đương vụng trộm, ngài xem..." Nàng đưa đống đồ ăn ra cho họ xem, "Chúng tôi chỉ là tìm một chỗ để ngồi ăn thôi, đi dạo nhiều quá, hơi đói rồi."

Tên thị vệ kia không dễ dàng buông tha như vậy, vẫn đen mặt nói: "Các ngươi là người nhà nào, xưng tên ra."

Hắn lập tức bảo người lấy danh sách ra, sau đó liên tục đánh giá Tô Mạt, nữ tử này dung mạo tuyệt mỹ, y phục trên người nhìn qua thì thấy bình thường nhưng nhìn kỹ thì lại không hề tầm thường, chỉ sợ so cách ăn mặc những vị tiểu thư kia còn kém xa.

Tất nhiên không phải là những nữ tử tùy tiện bình thường.

Thấy hắn không ngừng đánh giá Tô Mạt, nhất là khi ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh diễm khi nhìn xuống phần chân váy của nàng, lúc đó Hoàng Phủ Cẩn liền muốn ra tay rồi.

Tô Mạt sợ bứt dây động rừng, gây ra ồn ào sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch cướp vị trí đầu bảng của đám Lan Nhược.

Nàng vội cười nói: "Ai nha, ai nha, chẳng qua chỉ là trộm cái váy của tỷ tỷ thôi mà, nếu không cải trang thành nữ hài, ta làm sao có thể vụng trộm chuồn tới đấy chứ."

Nàng lại bĩu môi nói: "Hơn nữa ta có thể uống rất nhiều rượu, còn nữa, quan gia xem, nếu chúng ta ở chỗ này yêu đương vụng trộm, ta có thể không để ý đến hình tượng mà làm chân khuân vác sao? Nam nhân còn dám muốn ta? Ta bị phụ thân nhốt ở nhà nhiều năm, chịu đựng nhiều như vậy, cho nên mới năn nỉ tỷ phu mang ta ra ngoài hít thở không khí."

Nàng dùng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thôi nhìn Hoàng Phủ Cẩn, chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt to ánh lên sự giảo hoạt, "A..tỷ phu, huynh đã đồng ý rồi mà, không thể nói cho cha ta biết được, nếu không ta nhất định sẽ châm ngòi cho tỷ tỷ cãi nhau với huynh."

Hoàng Phủ Cẩn bất đắc dĩ lườm nàng một cái, cũng không nói gì, mặt vẫn nghiêm như cũ, trong cổ họng ừ một tiếng.

Tên thị vệ kia cũng thấy kỳ, lại suy đoán rằng chắc là thiếu gia nhà nhà nào đó, nhìn dung mạo như vậy, tỷ tỷ của hắn tuyệt đối là tuyệt sắc khuynh thành, hơn nữa vị công tử bên cạnh, khí chất phi phàm, dung mạo cũng tuấn tú hiếm có, nếu ở chỗ của tri phủ phu nhân vừa có mặt, tuyệt đối xứng với danh hiệu đệ nhất.

Khi hắn còn đang suy nghĩ, Tô Mạt liền nhét cho hắn một con gà gói trong lá sen, "Quan gia ngài đừng làm việc mệt quá..., chúng tôi đi uống rượu."

Nói xong liền kéo Hoàng Phủ Cẩn bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.