Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1792



Tên Kim Cương ngã rầm một cái trên mặt đất.

Người dân xung quanh trầm trồ khen ngợi.

Thủ hạ của Kim Cương xông lên phía trước đỡ lấy hắn, vươn nắm đấm ra uy hiếm người dân vây xem xung quanh.

Người dân không biết chuyện gì, nhưng nhìn đám người bộ dạng hung dữ của đám người kia là biết lại đi bắt nạt người khác, lại nhìn Lưu Vân Lưu Hỏa đều là công tử tuấn tú, ngay cả người đánh xe cũng tuấn tú lịch sự, tuy không nhìn thấy người trong xe, nhưng đều đoán được đó tất nhiên không phải là người bình thường.

Nói không chừng là công tử tiểu thư của thế gia danh môn nào đó.

Nếu không làm sao nuôi nổi Lưu Vân vừa tuấn tú vừa có võ công như vậy?

Kim Cương được thủ hạ cứu tỉnh, nổi giận gầm lên một tiếng: "Tất cả xông lên cho ta!"

Trong xe ngựa, Tô Mạt không kiên nhẫn nhíu mày, căn dặn nói: "Lưu Vân, ngươi cùng Lưu Hỏa dạy dỗ bọn chúng, chúng ta đi trước."

Lưu Vân và Lưu Hỏa nhận lệnh, hai ngựa tiến lên phía trước, ngăn đám người kia lại.

Người đánh xa liền đánh xe đi, tiếng vó ngựa thanh thúy, ung dung rời đi.

Tuy rằng hơn hai mươi gã đại hán cũng xông lên, nhưng đều không vượt qua được Lưu Vân và Lưu Hỏa, hai người thoải mái đánh lui đám người kia.

Tiểu thư không ở đây, Lưu Hỏa vui vẻ phô trương.

Nhiều lần hắn muốn ra tay, tiểu thư đều không cho cơ hội, lần này tiểu thư đi trước, kia không phải là để hắn tùy ý ra tay sao?

Hắn hết sức thể hiện võ công của mình, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng tiêu sái, thậm chí còn dẫn địch từ bên chỗ Lưu Vân sang, dẫn tới từng tiếng ủng hộ của người dân xung quanh, thậm chí còn có mấy cô gái lớn mật ném khăn tay, túi thơm, còn có một vị người phụ nữ lớn tuổi gan lớn trực tiếp tháo thắt lưng ném đi, hô to, "Tiểu ca, ngươi giỏi quá!"

Lập tức vẻ mặt của Lưu Vân tối lại, hắn thấp giọng quát, "Nếu không muốn bị tiểu thư mắng, thì tốc chiến tốc thắng đi."

Hắn thật sự không chịu được Lưu Hỏa, bộ dạng như đã lâu không được xuất môn, cái tất xấu thích náo động kia không biết có từ bao giờ.

Trước đây hắn ta không như vậy.

Nhất là năm xưa...Nhớ tới năm xưa, hắn thở dài, cũng không còn tức giận với Lưu Hỏa nữa.

Lưu Hỏa thấy Lưu Vân tức giận, cũng không dám mồm mép lừa người nữa, tốc chiến tốc thắng, đánh ngã đám người gần mình, sau đó lôi một tên lại, dẫm lên vai của hắn, cười nhẹ nói: "Là Thẩm gia phái các ngươi tới?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.