Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 186: Tĩnh thiếu gia, ngươi vì sao đỏ mặt ?



Tô Mạt chắp tay sau lưng, tư thế nữ tiên sinh,“Ta hiện tại không đi, sau này ta lớn hơn một chút sẽ đi gặp các ngươi. Ngươi cùng các huynh đệ, ta sẽ mời bọn họ uống rượu ăn thịt.”

Lưu Hắc Hổ dùng sức ừ một tiếng.

Tô Mạt cười cười,“Được rồi, ta đi đây.”

Lưu Hắc Hổ dùng đầu gối lết vài bước,“Lão đại, xin để lại tín vật đi. Để các huynh đệ có cái tưởng niệm.”

Tô Mạt gãi gãi đầu, nàng cũng không có đồ gì, nhìn đi nhìn lại, đem miếng ngọc bội trên người đưa hắn,“Ngươi dẫn dắt các huynh đệ, làm cho tốt.”

Lưu Hắc Hổ kiêu ngạo đáp ứng, cung kính quỳ trên mặt đất, đem ngọc bội giơ lên quá đỉnh đầu.

Hắn là thật sự bội phục lão đại này rồi.

Cam tâm tình nguyện để nàng làm lão đại Hắc Hổ sơn.

Tô Mạt đi ra ngoài mấy trượng, cười cười,“Tĩnh ác ma, đi thôi.”

Tĩnh thiếu gia hiện thân, áo trắng hơn tuyết, tóc đen nhu mun, dung mạo thần thái đẹp như thần tiên câu hồn người khác.

Lưu Hắc Hổ cả kinh tròng mắt bất động không đảo.

Còn có...... nam nhân tuấn lãng như vậy?

Hắn, vẫn luôn đi theo bọn họ? Mà hắn một chút cũng không biết.

Tĩnh thiếu gia hừ lạnh một tiếng, sát khí liền tràn ra, Lưu Hắc Hổ sợ tới mức lập tức cúi đầu.

Tĩnh thiếu gia duỗi cánh tay ra, đem Tô Mạt ôm lấy, mũi chân nhón một cái, người liền không thấy đâu.

Lưu Hắc Hổ giật mình tỉnh mộng,“Thần, thần tiên!”. Hắn liên tục dập đầu.

Tĩnh thiếu gia ôm Tô Mạt, bên ngoài thôn A Lí đánh xe đang chờ, hắn ôm nàng lập tức lên xe, A Lí đánh xe khởi hành đi Bạch Thủy Đầu.

Tô Mạt khóe miệng vẫn lộ vẻ cười nhợt nhạt.

Tĩnh thiếu gia chớp mắt nhìn nàng một cái, từ trong lòng lấy ra một quả ô mai, nhét vào miệng nàng, Tô Mạt ngậm luôn, thói quen liếm đầu ngón tay hắn.

Tĩnh thiếu gia cả người chấn động, chỉ cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng, thiếu chút nữa không ngồi vững, nhìn nàng có khuôn mặt cùng thân thể của tiểu thiên sứ, nhưng thình lình toát ra sự giảo hoạt quyến rũ của người trưởng thành, thật sự khiến người ta nhức đầu.

Hắn cơ hồ hoài nghi việc giữ nàng bên người có đúng hay không nữa. Chính mình có thể nhịn được chờ nàng lớn lên hay không, nếu xâm phạm nàng...... Hắn liền thấy mồ hôi lạnh chảy dài, có loại cảm giác tội lỗi, theo bản năng cách xa nàng một chút.

Tô Mạt nhưng lại không biết, chỉ cảm thấy bị ôm thực thoải mái, đột nhiên xe xóc nảy, ngẩng đầu nhìn cái trán hắn đang đổ mồ hôi, nàng nâng bàn tay nhỏ bé lên xoa xoa cho hắn, than thở nói:“Ngươi sinh bệnh sao? Vì sao chảy nhiều mồ hôi vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.