Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1914



Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, muốn rút tay ra, lại bị nàng ta ôm chặt lấy, hắn đành nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi."

Nhạc Phong Nhi rơi lệ nói: "Ta biết, ta biết tiểu thư nhìn ta chướng mắt. Tiểu thư lợi hại như vậy, sao ngay cả một loại độc cũng không giải được? Chỉ sợ, cả đời này ta đừng nghĩ sẽ tốt lên."

Nghe giọng điệu của nàng ta, ngược lại là Tô Mạt cố ý không chữa khỏi cho nàng ta, Hoàng Phủ Cẩn nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, nghỉ ngơi đi, để Lan Như bưng thuốc tới cho ngươi."

"Không, không, vương gia đừng đi, ta không cần uống thuốc, ta không muốn ngu ngốc, ta, ta sợ. Lan Như và Lan Nhược, các nàng, các nàng..."

Nàng ta lại khóc lên, bộ dạng vô cùng sợ hãi, khiến cho người ta suy đoán, khi Hoàng Phủ Cẩn không biết, hai tỷ muội đó có thể bị người khác sai khiến đối xử không tốt với nàng ta.

Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, "Lan Như và Lan Nhược là đi theo ta lớn lên, ta hiểu rõ tính tình của hai nàng, lúc đó ngươi bị thương, điểm huyệt ngươi là bình thường, như vậy có thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn."

Nhạc Phong Nhi lắc đầu, khóc: "Vương gia không biết, người căn bản không biết...Phong Nhi...Phong Nhi tình nguyện chết, cũng không muốn như vậy, càng không muốn không được nhìn thấy vương gia. Vương gia không ở bên cạnh, Phong Nhi cũng là đã chết rồi."

Nàng ta kéo áo ra, lộ ra phần ngực trắng, vải trắng quấn quanh có chút máu thấm ra.

Hoàng Phủ Cẩn lập tức quay đi, mắng: "Phong Nhi ngươi làm cái gì vậy, ta gọi Lan Như đến."

Sau đó đi ra gọi Lan Như.

Nhạc Phong Nhi ngã mạnh xuống đất.

Hoàng Phủ Cẩn thở dài, đành phải xoay người lại đỡ nàng ta, nàng ta lại nhân cơ hội chen vào lòng hắn, ôm cổ hắn khóc, hơi thở đứt quãng nói: "Vương gia, người không biết, người không biết, Phong Nhi thiếu chút nữa là bị kiếm đâm chết rồi. Vốn là...vốn là kiếm kia căn bản đâm không tới Phong Nhi, đâm không tới...đều rơi vào...hu hu...Phong Nhi rất sợ, Diệp công công mất rồi, ca ca mất rồi, không ai quan tâm Phong Nhi. Phong Nhi...Phong Nhi chết chắc rồi. Vương gia...vương gia...nếu ngày nào đó ta chết..."

"A?" Lan Như đúng lúc đi vào, không ngờ được cảnh trước mắt, Nhạc Phong Nhi quần áo không chỉnh tề, nhào vào trong lòng Hoàng Phủ Cẩn khóc lóc kể lể, nàng vội lui lại.

Nhạc Phong Nhi thấy Lan Như xông vào, sắc mặt càng xám lại, cả người run rẩy, "Vương gia, ta nên rời đi, không thể liên lụy mọi người. Vương gia vẫn nên là để Phong Nhi tự sinh tự diệt, ca ca cũng không thể quay về, cha nuôi cũng..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.