Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 193: Ân oán rõ ràng, có ân tất báo, có cừu tất oán



Chiêu binh mãi mã? Tĩnh thiếu gia bị nàng làm kinh sợ! Tiểu nha đầu này làm sao lại có ý niệm quỷ quái trong đầu?

Nếu không phải ánh mắt hắn sắc bén, cơ hồ quên mất lúc gần đi nàng còn liếc nhìn hắn, còn có trong mắt kia hiện lên tia sáng giảo hoạt.

Đáng chết! Vốn tưởng trêu đùa nàng chút, kết quả bị nàng đùa giỡn!

Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, chậm rãi ngồi xuống, ngồi xuống.

Lúc này giọng nói của A Lí không nhanh không chậm truyền đến,“Thiếu gia, thời điểm tinh thần không yên, trước phải ngồi thiền tu tâm, không thể mạnh mẽ luyện công, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.”

Tĩnh thiếu gia hoàn toàn bạo nộ rồi,“Cút!”

Luôn bình tĩnh lạnh nhạt, bộ dáng Tĩnh thiếu gia luôn bày vẻ tránh ra chớ gần, đột nhiên phát ra tiếng gầm lên giận dữ như vậy, đem Hồ Tú Hồng bọn họ hoảng sợ, nhất là Thủy Muội. Bọn họ kinh ngạc nhìn Tô Mạt,“Ngươi, ngươi rốt cuộc nói với hắn cái gì?”

Tô Mạt vẻ mặt vô tội, cười đến vô hại, buông tay nói:“Nói cái gì? Ta cái gì cũng chưa nói a.” Hiện tại thật tốt a, đắc tội Tĩnh thiếu gia một cái, cả nhà đều vui vẻ a.

Miễn cho hắn dám không nói thật đối với nàng, còn muốn lừa nàng. Ai nha, nhà của ta làm buôn bán nha, có hơn mười gian cửa hàng nha!

Lừa quỷ!

Không cho hắn trả giá chút ít, hắn cũng không biết nàng lợi hại.

Giấu diếm nàng? nếu về sau này, nàng thật sự quyết định đi theo hắn, mới ý thức được hắn giấu diếm, đùa giỡn tâm cơ với nàng, vậy chính mình chẳng phải là chết thẳng cẳng rồi sao?

Nàng - Tô Mạt cũng không muốn làm cái gì khí phi bị chồng ruồng bỏ, làm không được nữ hoàng nữ vương, ở nhà cũng muốn xưng vương xưng bá a. Nếu không sao có thể làm thất vọng danh xưng “ tiểu bá vương” từ nhỏ được mệnh danh a?

Tô Mạt tâm tình tốt ăn điểm tâm hoa đào, chân nhỏ lắc lư đụng chân ghế, Thủy Muội nay đã có tự giác chiếu cố nàng, rót cho nàng chén nước sơn tra mật đường,“Tiểu thư, ngươi uống chút nước ngọt, kẻo nghẹn.”

Tô Mạt khoát tay,“Sẽ không, sẽ không.”

Nhớ tới bộ dạng Tĩnh ác ma kia tức giận muốn điên mất, nàng liền cảm thấy buồn cười, con người nàng ân oán rõ ràng nhất, có ân nàng nhất định báo, thù địch cũng nhất định trả.

Chuyện lúc trước hắn ở trong đám bụi cỏ khô kia khi dễ nàng, nàng đã ghi nhớ.

Lúc này A Lí đi tới, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, Tô Mạt cười ha ha, chỉ vào hắn,“Ngươi, ngươi đi chọc hắn, làm...... Khụ khụ khụ khụ khụ khụ......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.