Tô Mạt lại cố đuổi theo bướm, một chút cũng không để ý tới nàng.
Trong đình đại tiểu thư suy nghĩ xuất thần, nghe âm thanh của Tô Mạt tim như bị đao cắt.
Nếu nhắm mắt lại, cơ hồ là không kém bao nhiêu, chính là tứ muội muội từ trước đến nay thật cẩn thận, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, chưa bao giờ bừa bãi cười như vậy.
Nàng cúi đầu lau lệ, sau đó đứng dậy, hành lễ nói:“Tổ mẫu, ta đi về trước.”
Thanh âm của nàng lạnh lùng, không có một chút tình cảm, mọi người cũng đều đã quen.
Lão phu nhân nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:“Nhu nhi, mặc kệ như thế nào, bây giờ hay là sau này. Không ai có thể vì người khác lưng cả đời gánh nặng. Sống chết có số.”
Đại tiểu thư cười lạnh, đã không có hy vọng, chính là thản nhiên nói:“Chính là cháu gái không được yên tam thoải mái.”
Nàng kéo làn váy thật dài, đi rất chậm, lưng thẳng, thân hình nhỏ gầy dường như bị gió thổi đi.
Tam tiểu thư bĩu môi, châm chọc nói:“Giả bộ thanh cao thiện lương, Tô Mạt bị hại chết, chẳng lẽ nàng không có phần? Độc nương trừ bỏ nàng, muốn cho chúng ta đều chết cháy.”
Lão phu nhân mặt mày rùng mình, thản nhiên nói:“Tam nha đầu học đâu ra kiểu nói chuyện không có phép tắc như vậy? Nếu không thích ra ngoài, trở về phòng đi, mấy ngày nay đều không cần xuất môn.”
Tam tiểu thư biết, lão phu nhân lại cấm túc nàng.
Nàng đứng dậy, lạnh lùng nói:“Ta biết ngươi không thích ta, không thích nương ta. Ta cũng không trông cậy ngươi thích. Ngươi không cho ta đi gặp cha, không cho cha đến xem ta, hừ, đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi. Đỗ di nương đắc lực của ngươi cùng tiện chủng của nàng đã chết. Ngươi có tìm người tương tự đến, các nàng cũng đã chết. Sẽ không trở về.”
Lão phu nhân mí mắt nhảy dựng, trên mặt dần dần hiện ra uất giận, nàng lạnh lùng nói:“Các ngươi đó dạy tiểu thư như vậy?”
Vài vị giáo dẫn mụ mụ lập tức ôm tam tiểu thư đi, mặc cho nàng khóc kêu đánh chửi, không có người để ý tới.
Lão phu nhân chìm vào trên ghế, mặt trầm như nước, tựa hồ lâm vào trầm tư thật sâu.
Hương ngọc tiến lên thay cho nàng ly trà nóng,“Lão phu nhân, đừng khổ sở. Gia đình này còn dựa vào ngài. Ngài cũng không thể thương tâm.”