Loại bàn tán này không dám ở trước mặt người khác nói, sau lưng xuyên tạc bậy bạ, cấm cũng cấm không được, cho nên Tô Nhân Vũ cũng không thèm quản, dù sao bọn họ nói Mạt nhi là nữ nhi của hắn, đến từ đâu không quan trọng, là nữ nhi của hắn là tốt rồi.
Hắn chỉ biết cười với Tô Mạt rất sủng nịch,“Mạt nhi thông minh, tuổi còn nhỏ đã biết nhìn xa trông rộng, trời sinh có tài làm đương gia.”
Hắn nói như vậy càng làm mọi người thêm đồn đãi, Tô phủ hiện nay do đứa trẻ 7, 8 tuổi tiểu oa nhi đương gia.
Đảo mắt đã tới tháng 7, thời tiết nóng bức nhưng ẩm ướt, Tô Mạt không thích nhúc nhích, liền nằm bò dưới giàn hoa tử đằng, trên chiếc võng lười nhác lim dim mắt.
Tô Việt cùng nhị tiểu thư ở một bên chơi cờ, Tĩnh thiếu gia lột nho đút cho Tô Mạt ăn.
A Lí từ bên ngoài tiến vào, ghé sát vào lỗ tai Tĩnh thiếu gia thấp giọng nói hai ba câu.
Tô Mạt lập tức ngồi dậy, nhìn hai người bọn họ, giả bộ nói:“Ta muốn đi ngủ một lát.”
Tĩnh thiếu gia liền ôm lấy nàng, bên kia nhị tiểu thư lập tức buông quân cờ xuống,“Ta đưa ngươi đi.”
Tô Việt vội kéo lấy tay áo của nàng, nhị muội muội này có đôi khi thông minh nhưng có đôi khi lại thực ngốc, rõ như ban ngày là bọn họ muốn nói chuyện riêng với nhau.
Nhị tiểu thư nóng nảy, kéo tay áo lại,“Nhị ca làm gì vậy.”
Nói xong định đuổi theo.
Tô Việt sắc mặt hơi hơi trầm xuống,“Nhị muội muội như thế nào lại không hiểu, Tĩnh thiếu gia có chuyện muốn nói với Mạt nhi muội muội.”
Nhị tiểu thư khóe miệng bĩu ra,“Chẳng lẽ ta không thể nghe sao?”
Tô Việt lắc lắc đầu, thản nhiên nói:“Nhị muội muội tâm cao tận mây xanh, điều này không có gì là không tốt, vẫn là đừng để tâm mình đặt trên người Tĩnh Thiếu gia.”
Ai cũng đều có thể nhìn ra trái tim hắn đều đặt ở trên người Tô Mạt, chỉ chờ nàng ta lớn lên mà thôi.
Nhị tiểu thư cười lạnh,“Nhị ca ca cũng không tránh khỏi điệu bộ nịnh hót a. Chẳng lẽ chưa nghe qua “hoa nở thì phải tàn” sao, không người nào cứ may mắn mãi thế? Hơn nữa, nam nhân sáng nắng chiều mưa, cũng là thông thường thôi.”