Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 395: Biến điều không thể thắng thành thắng! 08



Tô Mạt cười hì hì chọc hắn,“Ngươi bây giờ dạy ta đi, ta vận khinh công để trèo cây a.”

Tĩnh thiếu gia sủng nịch cười, sờ vuốt đầu nàng,“Nếu nàng học thêm hai năm nữa, hiện tại là có thể dùng khinh công cùng nội lực để trèo cây cưỡi ngựa. Hiện tại không làm được.”

Tô Mạt mặt mày ủ dột nói:“Chẳng lẽ ta thua chắc rồi sao?”

Nàng ai oán xem xét hắn,“Ngươi sẽ phá sản. Ta thua chắc rồi, ngươi còn đặt cho ta.”

Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Không đặt cược ngươi, những người đó coi như không được thắng sao.”

Tô Mạt không chịu, sẵng giọng:“Ngươi xem thường ta.”

Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng, cười nói:“Ai dám coi thường nàng chứ, ta đánh hắn. Ta tin tưởng vững chắc nàng sẽ thắng.”

Tiểu nha đầu này, cứ nghĩ là hắn không biết sao chứ?

Tuy rằng hắn không hỏi thăm chuyện của nàng nhưng không có nghĩa là hắn không ăn âm thầm theo dõi. Khinh công của Lăng Nhược cũng không thể cao bằng hắn.

Tô Mạt dựa vào ngực hắn, vui rạo rực nói:“Chờ ta có tiền......”

Sau khi Tĩnh thiếu gia rời đi, Tô Mạt ngủ mê man, nghe thấy thanh âm của Tô Nhân Vũ, nàng liền mở mắt ra.

Tô Nhân Vũ cười cười, kéo tấm màn che, ngồi ở đầu giường,“Tỉnh rồi à. Còn khó chịu không?”

Tô Mạt sụt sịt cái mũi,“Có, có chút khó thở.”

Tô Nhân Vũ vươn tay thay nàng vuốt ngực, cười nói:“Hay là ngày mai đừng đi học nữa. Dù sao bọn họ cũng không dám đến Quốc Công phủ đòi người.”

Tô Mạt cười nói:“ Gia tài của Tĩnh thiếu gia cùng và của ngài, chẳng phải là sẽ bị ta làm phá sản sao.”

Tô Nhân Vũ cười ha ha,“Sợ gì chứ. Cho dù phụ thân có đi ăn xin, cũng sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất.”

Tô Mạt trong lòng thấy ấm áp, không biết có phải hay không bởi vì sinh bệnh, đặc biệt thấy yếu đuối, nàng tới gần Tô Nhân Vũ, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:“Phụ thân, ta sẽ không khiến ngài thất vọng.”

Tô Nhân Vũ run rẩy, hoài nghi chính mình đã nghe lầm, mừng như điên nhìn nàng,“Mạt nhi, ngươi, ngươi vừa gọi ta?”

Tô Mạt vừa cong môi, sẵng giọng:“Cái này có gì đáng giá ngạc nhiên như vậy chứ. Ta không gọi phụ thân, chẳng lẽ kêu nương sao.”

Nhắc đến mẫu thân, Tô Nhân Vũ trong lòng đau xót, ôm chặt lấy nàng, áy náy nói:“Mạt nhi, phụ thân xin lỗi ngươi. Về sau ta sẽ thay mẫu thân ngươi chăm sóc ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất nữa.”

Tô Mạt thấp giọng nói:“Ta bây giờ không cảm thấy có bất kì chút ủy khuất nào cả, ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Hơn nữa ta không cần trông vào việc được các ngươi bảo hộ. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, để có thể bảo hộ các người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.