Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 4: Vị tiểu thư này không tầm thường (1)



Nghe một hồi, Tô Mạt cuối cùng cũng hiểu, liền tức muốn chết. Thì ra thân thể này lại bị chính Di nương - mẹ đẻ đánh chết a. Tuy rằng là ngộ sát, nhưng có thể thấy hàng ngày bị đánh đập là chuyện như cơm bữa. Trời ạ, có người đối đãi với chính con ruột của mình như vậy sao? Không muốn sinh ra, tại sao không bóp chết nó từ trong trứng nước đi? Nếu không muốn có con tại sao không tránh thai?

Cô tức muốn điên rồi, nhịn không được, chậm chạp ngồi dậy, lạnh lùng trừng mắt với Di nương.

“ Á…..” Đỗ Di nương khiếp sợ ngã oạch một cái trên đất, giống như gặp phải quỷ “ Ngươi, ngươi tỉnh rồi à.”

Tô Mạt hừ một tiếng, con mắt to đen sắng rực tràn đầy tức giận “ Bà vì sao lại muốn đánh chết ta?”. Đỗ Di nương vội vàng khua tay “ Không, không phải. ta không cố ý, ta chỉ đẩy ngươi một cái, ngươi đã như vậy rồi.”. Tuy rằng Tô Mạt chỉ là một đứa nhỏ nhưng đôi mắt lạnh âm u khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi.

Tô Mạt bĩu môi, nhảy xuống giường, có thể do mất nhiều máu nên có chút váng đầu, “ Thôi đi, không thèm tính toán với bà nữa.”

Hiện tại nàng không hiểu tại sao lại xuyên không đến nơi này, lại không có cách nào quay về, hoàn cảnh nơi này lại ác liệt như vậy, phải nghĩ cách cải thiện nó một chút, không rảnh để ngồi ca thán trách hờn.

Đỗ Di nương nhìn thấy nữ nhi khỏe lại, đồng thời cảm thấy có chút khác lạ, Tô Mạt vốn ngốc ngếch, thở mạnh cũng không dám, bị mình quát một tiếng liền sợ run cầm cập, tát nó một cái nó liền quỳ xuống cầu xin tha thứ. Hiện tại nhìn nó dường như kiên cường hơn lúc trước rất nhiều.

Chẳng lẽ do bị vỡ đầu nên mới thế! Đỗ Di nương đang suy nghĩ.

Nhìn thấy Tô Mạt không sao hết, nàng ta liền đi giặt đồ tiếp, đợi một lúc sau, La đại nương mới dẫn đại phu mở cửa bước vào. Đỗ Di nương thấy bà ta tới liền cười, “ La đại nương thật làm phiền bà quá, nha đầu đó khỏi rồi.”

La đại nương nhảy lên “ Khỏi rồi!”

Đỗ Di nương cười dè dặt “ Vâng, khỏi rồi!”

La đại nương quát: “ Khỏi rồi mà ngươi sai ta đi kêu người giúp, nếu không phải phu nhân tâm tính nhân hậu thiện lương, ta đã bị ngươi liên lụy rồi. Lão gia có mặt tại nhà là dễ nói chuyện lắm sao hả?”

Đỗ Di nương không ngừng cúi đầu xin lỗi.

Vị đại phu đó lên tiếng: “ Đã đến đây rồi thì cũng bắt mạch đi, vỡ đầu cũng không phải chuyện nhỏ, phòng tránh để lại máu bầm.”

Đỗ Di nương luôn miệng dạ vâng.

Mọi người đi vào trong nhà, lại nghe thấy âm thanh non nớt “ Ta chẳng qua chỉ là ngã một cái, sứt đầu mẻ trán chút xíu, làm gì để lại máu bầm, cho ta một chút đồ ăn mới là thiết thực a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.