Tô Trì mặt đều muốn kết băng, Thái tử còn có tâm tình đi uống rượu, hắn đã đặt Hoàng Phủ Giới một khoản tiền lớn a.
Vẻ mặt hắn cầu xin nói:“Điện hạ không đi tìm Thất điện hạ sao?”
Thái tử thản nhiên nói:“Hắn có cái gì phải tìm chứ, một tiểu tử bất tài.”
Lúc này, ngoài việc trốn đi khóc, nổi cơn giận, hắn còn có thể làm gì chứ.
Lúc này ai đi kẻ đó chả hay ho gì.
Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn làm cái, tiền thắng, đương nhiên đều về tay hắn.
Cuối cùng cũng tính xong sổ cái, trừ bỏ khoản tiền những người đã mua Tô Mạt thắng, hắn kiếm được ba mươi bốn vạn tám ngàn sáu trăm năm mươi sáu lượng.
Hoàng Phủ Giác sai người đem bạc đều nhập vào tiền trang, đổi ngân phiếu Đại Chu thông hành đưa cho hắn.
Ngân phiếu là tiền dành dụm được đến ngân phiếu định mức, không làm tiền giấy lưu thông, sẽ không bị giảm giá trị, giá trị bằng nhau.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không thèm nhìn tới, phân phó gã sai vặt,“Các ngươi bốn người mỗi người một ngàn lượng khao thưởng. Còn lại thưởng mỗi người một trăm lượng.”
Về phần nhóm chủ tử bọn họ là không có tiền, đây là Mạt nhi của hắn kiếm được, không quan hệ gì tới bọn họ.
Đương nhiên, nếu bọn họ không thích xen vào chuyện người khác, cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Các công tử thiếu gia kia ánh mắt quả thực đều đỏ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn đều cảm thấy hắn cô độc lãnh ngạo rất có phong cách, kim quang lấp lánh, hận không thể đến cướp nhá hắn.
Những kẻ thân thiết với Tô Mạt quả thực là tò mò muốn chết.
Nhất là hai nha đầu Kim Kết cùng Hoàng Oanh, các nàng mỗi ngày đều đi theo tiểu thư, thế nào lại không biết nàng ta có thể cưỡi ngựa trèo cây?
Tuy rằng ngựa không cưỡi, khả năng cũng còn không biết nữa kìa.
Nhưng trèo cây, quả thật là đã leo được a, tuy rằng rất chậm.
Mặt khác, người khác có thể là cảm thấy sự thắng lợi của nàng là vì Hoàng Phủ Giới bỏ cuộc, nhưng các nàng lại cảm thấy kỳ quái, vì quá hiểu tiểu thư của mình rồi.
Nàng ta sẽ không khoanh tay chịu chết, chỉ có thể nói, Hoàng Phủ Giới nơi đó, khẳng định là đã bị nàng ta ra tay.
Triệu tiên sinh càng sốt ruột, hắn cảm thấy ngay Tô Mạt không đơn giản, cho nên mới muốn dạy nàng tiếng Phạn, mới đem bộ hắn nghiên cứu không ra ‘Thông thiên bí quyết’ kia giao cho nàng.
Nay càng kiên định hơn sự suy nghĩ ban đầu của chính mình.
Hắn đem Tô Mạt kéo vào phòng nghỉ của mình, ra vẻ nghiêm túc nói:“Nha đầu, mau thành thật nói rõ, thắng như thế nào.”
Triệu tiên sinh hắc hắc nói:“Một ăn mười đó. Đương nhiên kiếm kha khá a. May mắn người đặt ngươi không nhiều lắm, nếu không Nhị điện hạ cũng phỉa lột sạch quần ra đền.”