Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 450: Cặp mắt nàng rất sắc bén nha! 10



Trên đời này có biết bao nhiêu người không có chết vì bị kẻ địch hãm hại, không phải chết vì mắc bệnh hiểm nghèo, cũng chẳng phải chết do tai nạn.

Thế nhưng cuối cùng lại chết do cứ ba người nhiều chuyện sẽ thành một miệng cọp?

Dao nhỏ có thể giết người.

Chính là như vậy.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, bị người khác châm chọc khiêu khích, trăm phương nghìn kế cô lập.

Cho dù là tiểu hài tử, cũng không cách nào nghĩ thông được.

Đại tiểu thư sau khi trang trọng chỉnh lại quần áo liền làm lễ bái lạy.

A Cổ Thái nâng nàng dậy nói:“Không cần phiền toái như vậy, không cần phiền toái như vậy.”

Thấy vậy Tô Mạt cười một tiếng, xem ra A Cổ Thái này ngày thường điệu bộ cà lơ phất phơ, thế nhưng cũng có lúc chân tay luống cuống, nàng trêu ghẹo:“A Cổ Thái, ngươi thu đồ nhi, có phải rất muốn uống rượu mừng hay không.”

Hai con ngươi màu lam hắc của A Cổ Thái lập tức lóe sáng lên như là bảo thạch thượng đẳng, “Đó là tự nhiên, không cần ngươi nhắc nhở. Đi, chúng ta cùng đi uống rượu ăn thịt, ta mời khách!”

Nghe hắn đã muốn nói chuyện bừa bãi, Tô Mạt ôm cánh tay Tĩnh thiếu gia cười đến thắt lưng không đứng dậy nổi.

A Cổ Thái kỳ quái nhìn nàng,“Thiệt là kỳ quái, điều ta nói có gì đáng buồn cười sao?”

Tô Mạt khoát tay,“Không có gì, đi thôi.”

Bọn họ cùng A Cổ Thái đi ra ngoài sân thì đúng lúc gặp phải Hồ tiên sinh đang đi đến phòng, tiểu nha đầu thông báo, “Tiểu thư, Hồ tiên sinh nói hai người kia tỉnh rồi mời ngài đi qua đấy.”

Tô Mạt lên tiếng bảo đại tiểu thư cùng A Cổ Thái đi trước, còn nàng cùng Tĩnh thiếu gia đi xem.

Hai người kia đã muốn tỉnh, Thủy Muội cùng Hồ Tú Hồng cũng ở bên chiếu cố bọn họ.

Theo như lời họ mới vừa nói thì nữ hài tử này kêu là Phương Oánh, nam hài tử kia kêu là Phương Vũ, năm năm trước bọn họ cùng cha và mụ mụ đi đến kinh lý tìm người thân, nhưng đáng tiếc khi đến nơi phát hiện ra những người thân thích kia vốn đã chẳng còn chút bóng dáng, không ai biết họ đã chuyển đi nơi nào.

Mà nhà cũ của bọn họ cách mấy ngàn lý ở ngoài hồ châu, nay không còn cách nào khác chỉ có thể một bên ăn xin một bên tìm việc làm sinh sống qua ngày.

Về sau phụ thân làm khuân vác cho người ta, nương thì giặt quần áo, khâu may vá bổ thời gian cứ vậy trôi đi, nhưng có một ngày thật không ngờ bọn họ cuối cùng lại bị gia đình ác bá mà bọn họ coi trọng chà đạp tàn ác.

Lúc phụ thân đi đòi lại công đạo bị người ta đánh, khi đi cáo trạng cũng bị lính đánh gần chết, bệnh cũ cùng bệnh mới hội nhau cùng phát tác, không lâu sau đành ngậm uất ức mà ra đi.

Mẫu thân bị ác bá kia đoạt đi, vì hai hài tử bọn họ nên chỉ có thể kéo dài hơi tàn, chịu khuất nhục để sống tạm bợ qua ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.