Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 460: Bọn họ không muốn nàng thoải mái - Thánh giá cải trang 01



Chăm sóc hoa cỏ cũng giống như người già tập dưỡng sinh, khi đã làm được người ta sẽ làm và chỉ làm vậy thôi không vì riêng cái gì cả.

Cho dù có người bên ngoài nhìn vào giống như mỗi ngày việc làm không hết thế nhưng bên ngoài có loại hoa nào. sắc màu, loại nào chỉ cần có người đến báo mua bọn họ sẽ đều lấy ra được ngay.

Cũng thật sự là làm cho Hồ tiên sinh mở mắt.

Lúc này chiếc xe ngựa lớn thường hay lui tới kinh thành cũng đã đến, hoa nông, hoa tượng cùng với bọn bà tử, tiểu nhị công việc đều lu bù cả lên.

Bởi vì vườn hoa của Tô Mạt có rất nhiều giống hoa thuần giống tiên diễm, hoa lại nở rất lâu nên người trong kinh thành đều thích.

Cho dù nhà mình có hoa viên, hoa nhiều đến không đủ chỗ bài trí cũng nhất định đến nơi này mua hoa của nàng.

Hơn nữa các hoa nông có kỹ thuật tốt ở mấy vùng phụ cận cơ bản đều bị nàng chiêu mộ đến đây, thực tự nhiên, Cẩm Tú Viên Đại Chu cẩm trở thành nơi vận chuyển hoa lớn nhất thành.

Sáng sớm tháng ba, tuy mới vào giờ Dần nhưng trời cũng đã khá sáng. Nơi này không giống ở Kinh Thành được nghe tiếng chuông báo canh thay vào đó mỗi sáng là tiếng gà trống báo thức

Bên ngoài không khí tươi mát, gió lạnh lất phất thổi.

Phảng phất phong cảnh thế ngoại đào nguyên.

Tô Mạt bị Tĩnh thiếu gia đào từ ổ chăn ra tha đi luyện công.

Tô Mạt cũng độc ác kéo đám người Hồ Tú Hồng, Thủy Muội đứng lên đánh đánh thái cực, rồi lại chạy chạy.

Dù sao cũng không được nằm trong chăn lười biếng, phải chú ý thân thể khỏe mạnh.

Lúc này xa xa có hàng đuốc dài giống nhau thổi đến.

Tĩnh thiếu gia nghiêng tai lắng nghe, đối Tô Mạt nói:“Hắn cũng đến đây.”

Tô Mạt biết “hắn” trong lời nói của Tĩnh thiếu gia là ai.

Thời điểm Tĩnh thiếu gia nói về hoàng đế với nàng chính là dùng từ “hắn”.

Vừa không xưng hô là phụ hoàng, cũng không chịu nói hoàng đế.

Hơn nữa hắn cực kì ít khi đề cập đến hoàng đế.

Tô Mạt phi thân một cái, nhảy lên một gốc cây liễu rủ, sau khi leo lên nhìn nhìn liền phân phó:“Thánh giá đến đây, các ngươi nhớ chú ý. Không được kích động, cũng không cần tỏ ra thận trọng, cứ làm bộ không biết theo lẽ thường là tốt rồi.”

Nàng nhắc nhở như vậy là muốn làm cho bọn hạ nhân ngày thường cãi nhau ầm ĩ, cười hì hì ha ha chú ý thu liễm một chút, đừng nói ra cái gì khó nghe.

Canh giờ này đi đến nơi, chứng minh bọn họ lên đường từ đêm qua.

Mặc dù có cây đuốc, nhưng không có ai mở đường, cũng không có thanh âm khác thì chắn chăc phải là cải trang.

Xem ra hắn là muốn mình không biết mà thả lỏng.

Tô Mạt đối với Hồ phu nhân nói:“Sư nương, phiền toái ngươi đi phân phó phòng bếp đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.