Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 48: Hai kẻ tâm địa rắn độc



Những ngày Trương mụ mụ đem thuốc đến, phu nhân tự tay tiếp nhận đút cho Tô Mạt từng muỗng. Tô Mạt vội vã từ chối: " Làm sao dám phiền đến phu nhân, sẽ làm bẩn áo của người đấy."

Phu nhân cười nhân từ, "Tứ nha đầu thật hiểu chuyện, giống mẫu thân ngươi lúc còn trẻ y hệt “

Lòng Tô Mạt khẽ lay động, nàng biết nếu bản thân nàng có thể ghi tên của mình dưới tên của Đại phu nhân thì sau này nàng sẽ trở thành tiểu thư, không còn là thứ nữ nữa. Mai sau khi gả đến nhà người ta cũng không bị người ta nói mình là thứ nữ, không chừng sau này gả đến nhà vòm cao cửa lớn của người ta làm chính thất thì sao.

Đột nhiên nàng nghĩ ra một cách, nàng biết tỏng bà ta chỉ khen qua loa ngoài miệng, liền từ chối nói:"Ta rất ngu ngốc, đâu thể nào giống người lúc trước được, ta còn cần người chỉ giáo rất nhiều. Chỉ cần học một phần hay nửa phần của các tỷ tỷ là tốt rồi."

Phu nhân cười nói:"Thật là một đứa nhỏ dễ thương, ta thật không uổng công thương ngươi!"

Đỗ di nương đứng bên cạnh cứ liên tục bồn chồn, trên mặt lộ vẻ oán hận.

Vương phu nhân nhìn thấy liền bất mãn nói:"Đỗ di nương, muốn đến thăm nàng ấy thì cứ quang quang chính đại mà thăm, ở đó lén lén lút lút làm gì!"

Đỗ di nương nhanh chóng tiến vào, quỳ thẳng trên đất, "Phu nhân, cầu xin phu nhân khai ân, cho chúng tôi quay về tiểu viện ở đi."

Ánh mắt Vương phu nhân khẽ động, hừ một tiếng rồi quay đi.

Đỗ di nương lại nói:"Tuy rằng ở đó cực khổ, nhưng lại rất tự tại."

Tô Mạt tức đến nỗi xém chút nữa phun hết cả thuốc ra, đầu óc của Đỗ di nương không phải bị vô nước hư rồi chứ, nàng khó khắn ta lắm mới có thể đến ở nơi này, giờ phải trở về ư!

Vương phu nhân giương mắt nhìn Đỗ di nương, đáy mắt hiện lên một tia thăm dò, thâm độc nói:"Ngươi yên tâm, ta xem nàng ấy như con gái của ta vậy, tuyệt đối không hề bạc đãi nàng ấy."

Đỗ di nương càng thêm sợ hãi, lo lắng đến quặn thắt cả lòng, bên ngoài thì lẳng lặng dùng sức nắm chặt khăn tay.

Vương phu nhân buồn bực vẫy tay: " Nếu ngươi muốn thì tự mình đi đi, Mạt nhi sẽ không đi đâu cả" Nói rồi kêu người giúp Tô Mạt dọn dẹp.

Đỗ di nương thấy vậy liền lết thêm vài bước, gấp gáp đến độ nói năng loạn lên: " Phu nhân, phu nhân! Dừng, dừng lại, đừng kéo Tứ tiểu thư rời xa ta! "

Thanh âm run rẩy của Tô Mạt vang lên: " Phu nhân, chỉ tại Đỗ di nương sợ hãi quá mà thôi."

Vương phu nhân liếc mắt nhìn Đỗ di nương:"Hôm nay là ta nể mặt Mạt nhi bỏ qua cho ngươi. Mau cút!"

Đỗ di nương đành bỏ đi, trên mặt còn đầy vẻ oán hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.