Phía trước bố trang này là 5 gian hàng cao hai tầng rộng rãi, mặt sau có tiểu viện, sương phòng, sau này có thể để cho bọn tiểu nhị ở lại, đi vào sâu bên trong còn có hai tiến, chính giữa có đại viện, mặt sau có tráo lâu.
Xem ra tất cả đều đã đầy đủ.
Vị trí này, diện tích này, Tô Mạt tính đi tính lại chỉ sợ tiền đầu tư phải lên đến năm sáu ngàn lượng bạc.
Nhìn thấy bọn họ trái phải xem vải dệt, bên này tiểu nhị lập tức chạy đến chào đón bằng thanh âm trong trẻo, ánh mắt chuyên chú, biểu tình tuyệt đối nhiệt tình.
Chưởng quầy bên kia đang ở gẩy đẩy bàn tính, Tô Mạt mỉm cười, nghe thanh âm kia của hắn thật chán chết đi được.
Vải vóc ở đây chất lượng xem như không sai, màu sắc cũng đẹp mắt, chỉ là thoạt nhìn hơi cổ xưa một chút.
Nàng cười với Tô Việt nói:“Nhị thiếu gia, nơi này hàng hóa thực cũ a, không bằng chúng ta qua trang Tống thị tơ lụa bên kia nhìn xem, nghe nói không chỉ tơ lụa của bọn họ tốt mà vải bố, vải bông đều có đủ cả.”
Vị chưởng quầy kia vừa nghe thế lập tức ngẩng đầu lên, cười cười đi ra, chắp tay nói:“Vị công tử này, xin hỏi người muốn mua vải bố? Trang của ta cũng có bố, đương nhiên chất lượng vô cùng tốt, giá cũng rất hợp lý.”
Tô Mạt hỏi hỏi giá, nghe xong mới nói:“Chưởng quầy, giá này của ngươi so với bên kia cao hơn mấy phần nha.”
Chưởng quầy kia lập tức cúi đầu thở dài,“Cái này nếu buôn bán như trước kia còn có lời nhiều. Theo giá bình thường mà nói, một cuộn vải sa tanh trung đẳng ít nhất cũng đã mười lượng bạc, kết quả Tống gia ỷ vào quyền thế, có thể lấy thứ này từ trong cung ban cho đem bán ra ngoài, mới có thể bán chín lượng bạc, cứ như vậy mãi, người khác còn có thể kiếm sinh ý như thế nào được chứ. Chúng tôi càng làm càng mệt. Hàng hóa bán ra không được, phía nam có hàng hóa mới người ta cũng chẳng dám đưa tới.”
Tô Mạt gật gật đầu, vừa rồi nàng cũng có thấy Tống thị tơ lụa trang, chắc là nhà mụ mụ hoàng quý phi mở.
Lẽ ra theo luật người nhà của hoàng hậu cùng quý phi ở bên ngoài không được kinh doanh, nhưng đây là Tống gia tứ gia đương nhiên không ai dám ngăn cản.
Phụ thân của Hoàng quý phi là An Thanh Hầu căn bản không có làm ăn mua bán gì đương nhiên tra không ra hắn, nhưng ai biết bọn tứ gia có ra mặt hay không, ai dám khai bọn họ ra sao?!
Tô Mạt tính toán một chút, cười nói:“Nhị thiếu gia, nhà này quá lớn, ta sợ không dùng được.”
Nàng vừa dứt lời, chưởng quầy kia lập tức hiểu ra, nhãn tình hắn sáng lên,“Hai vị là muốn bàn chuyện cửa hàng sao?”
Tô Việt hơi hơi vuốt cằm không nói nhiều, chỉ làm ra dáng cho người ta nhìn sao cho giống mà thôi.