Hoàng Phủ Cẩn đi đến bên cạnh Tô Mạt, chân mềm nhũn, vội lấy tay chống được, cúi người nhìn nàng, nâng nhẹ tay nhẹ vỗ lên khuôn mặt của nàng,“Mạt nhi, Mạt nhi......”
Tô Mạt làm sao còn có khí lực đáp ứng hắn, đại ca, ngươi có thể hay không nghỉ một chút, bảo toàn khí lực chút đi.
Chẳng lẽ ngươi không biết, phía sau còn có điều gì đang chờ sao?
A Lí ma quỷ chỉ cho khoảng một khắc thời gian nghỉ ngơi a.
Toàn thân nàng ngay cả tóc cũng không muốn động tới, ngón út cũng lười cử động, lông mi run lên cũng không còn khí lực làm nữa.
Trừ bỏ Hoàng Phủ Cẩn cơ hồ ai cũng giống nàng đều là một cái tư thế, bằng tốc độ nhanh nhất để khôi phục thể lực.
Hồ đại phu đã không cảm thấy còn mới lạ gì, những người này, nhìn một đám như muốn chết muốn sống, lát nữa tiếng chuông đồng vang lên, bọn họ lại như sói hoang vui vẻ.
Thủy Muội ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Mạt, sợ nàng có gì sơ xuất.
Hồ Tú Hồng ở một bên cắn chân gà, một bên nhử bọn họ, nói lớn cười to hì hì ha ha, chọc giận đến Lưu Vân nói thẳng nàng lỗ mãng, tam cô lục bà* (chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.).
Tô Mạt nhắm mắt nằm đơ người, bên tai chỉ có tiếng gió cùng với âm thanh máu chảy trong người cảm thấy dần dần bình phục.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng, hiện taih hắn không có nội lực, chỉ có thể truyền cho nàng nhiệt độ cơ thể.
Nàng khôi phục một chút khí lực, nhịn không được nhìn hắn,“Về sau lúc gián đoạn rèn luyện xong, nhanh chóng nằm xuống giả chết nghỉ ngơi, đừng lắc lư tứ phía làm gì.”
Xong rồi, nói mấy câu nói đó, cảm giác khí lực giống như bị rút đi không ít.
Kết quả tiếng chuông đồng của A Lí bên kia vang lên,“Trói buộc nhảy sông!”
Chính là đem tứ chi của bọn họ trói lại, ném vào trong sông, làm cho bọn họ tự mình tiến hành chạy trốn trong nước.
Tô Mạt thích nhất bài huấn luyện này!
Sư muội cùng đám người Lưu Hỏa kinh hồn táng đảm nhìn bọn họ một đám bị người bị ném vào sông, nửa ngày cũng không có người đi lên, thật sự là hận không thể chính mình muốn nhảy xuống sông.
Những người này bị đào thải nhưng cũng không rời khỏi doanh trại huấn luyện, bọn họ chính là có thể tự do huấn luyện, trở thành một binh sĩ trong đội ngũ bình thường.
Tô Mạt ở trong nước nín thở chìm nổi chìm nổi, tùy theo dòng nước khống chế thân thể, rất nhanh liền thoát khỏi đống trói buộc, sau đó bơi tới nơi an toàn ẩn nấp quan sát những người khác.
Không có nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn, những nàng đối với hắn không lo lắng.
Lần lướt có người lên bờ, Hoàng Phủ Cẩn đã ở trong đó, hắn còn quay đầu nhìn nàng, nàng vẫy vẫy tay, sau đó hướng bên bờ bơi qua.