Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 633: Đừng nghĩ hô thì tới đuổi thì đi 04



( Chap 636 trùng với 635)

Tô Nhân Vũ lòng tràn đầy vui mừng, cười nói:“Phái một tiểu tử đi về trước báo tin cho lão phu nhân và bọn họ, nói ta vẫn ổn. Bây giờ hồi phủ.”

Tô Trung lập tức đi an bài, sau đó lại thỉnh Tô Nhân Vũ lên xe,“Ngũ tiểu thư đã nói, bên ngoài gió lớn, cưỡi ngựa rất lạnh. Lão gia trên chiến trường để lại bệnh thấp khớp, không thể tái phạm nữa.”

Tô Nhân Vũ nguyên vốn ban chiều vừa chịu đựng cơn đau đớn cả một buổi sáng trong chốc lát như khỏe hẳn, nhảy lên xe ngựa, cao hứng nói:“Hồi phủ!”

Mấy ngày sau, Hoàng Phủ Cẩn lặng lẽ đến gặp Tô Mạt.

Hắn mặc y phục hàng ngày của quận vương, chiếc trưởng bào cẩm lụa nổi bật lên dáng hình cao dong dỏng, eo nhỏ, hai chân thẳng tắp.

Quả thực giống như một bức tượng ngọc Quỷ Phủ Thần công được điêu khắc bởi người thợ vô cùng tài hoa.

Làm cho người ta nhìn mà tâm thần nhộn nhạo.

Tô Mạt ghé vào trên bàn ngắm hắn, cười hì hì nói:“Mỹ nam nhà ta bước đầu trưởng thành!”

Hoàng Phủ Cẩn uy hiếp ngắm nàng một cái, Tô Mạt cười hắc hắc, đưa cho hắn một vốc hạt cười.

“Ngươi chính là cái lỗ tai dài, biết chúng ta đã chuẩn bị xong mọi thứ, lập tức tới đây!”

Nàng hơi hơi bĩu môi, ghé vào trên bàn, một tay miễn cưỡng nâng cằm.

Thanh âm cũng mềm mại lười nhác.

Nghe thật đáng yêu lại mềm mại, khiến cho người ta nghĩ tới vẻ ngọt ngào non tơ của quả anh đào.

Hoàng Phủ Cẩn đi đến nàng đối diện ngồi xuống,“Mạt nhi, ta là đến nói lời từ biệt.”

“Ân? Nói lời từ biệt? Cái gì nói lời từ biệt? Ngươi muốn đi đâu?”

Tô Mạt trừng lớn mắt, liên tục hỏi mấy vấn đề, bộ dáng nhỏ nhắn cực kỳ giống như con mèo đang ngủ bị kinh hách mà giật mình.

Đáng yêu cực kỳ.

Hoàng Phủ Cẩn thấp giọng nói:“Phương bắc Mạc Vân quốc lặng lẽ đóng mấy vạn quân ở bien giới, ta phải đi xem.”

Tô Mạt quyệt miệng,“Là hắn sai ngươi đi. Hiện tại dùng đến ngươi rồi đúng không. Hắn yêu thương Hoàng Phủ Giác như vậy, tại sao không sai hắn đi a?”

Nếu như là chuyện vài người con tranh giành tình cảm của vua cha, vậy nàng khẳng định sẽ ủng hộ hắn đi, hoan fthanhf tốt nhiệm vụ, hoàng đế cũng cao hứng.

Địa vị Hoàng Phủ Cẩn cũng có thể được được đề cao lên.

Nhưng hiện tại là mặc kệ Hoàng Phủ Cẩn làm cái gì, hoàng đế đều đối với hắn có thành kiến.

Hắn làm tốt là đương nhiên.

Làm không xong, liền bị phạt.

Thậm chí làm tốt, cũng bởi vì tổn hại lợi ích một bộ phận người nào đó, vẫn là bị phạt.

Dựa vào cái gì nha!

Nàng uốn éo thân mình,“Không được đi!”

Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, nâng cằm nàng,“Tiểu Mạt Lị bênh vực ta sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.