Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 653: Mãnh hổ không phát uy đã nhiều năm 08



Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh một tiếng,“Ta đi đến cửa viện, ngươi không ra đây, ta sẽ phóng hỏa tên Vương bát đản kia.”

Vương Mai Lâm chắc chắc hắn không dám, còn đang ở trong góc phòng kêu gào,“Hừ, có bản lĩnh tiến vào đơn đấu. Ngươi, ngươi có gì đặc biệt hơn người. Ỷ vào biết võ công lợi hại. Có bản lĩnh, ngươi đừng dùng công phu a.”

Vừa dứt lời,“Bịch” một vật nện ở bên cạnh màn trướng của hắn,“Phần phật” Lập tức, ngọn lửa liền lan ra.

Vương Mai Lâm sợ tới mức sốc nặng, nhảy mạnh lên lao ra ngoài, kêu người ta mau chóng đi cứu hoả.

Cũng may không có ngọn lửa mới nào rớt xuống, vài nha đầu vội đem màn tháo xuống, không có tạo thành thế lửa.

Vương Mai Lâm đành phải ôm đầu đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã bị người tóm cổ dẫn đi, chân không chạm đất hướng chính viện đại sảnh đi vào.

Tô Việt nhìn về phía đến Vương Mai Lâm vênh váo tự đắc bị tóm như tóm con gà lôi đi, đều không nín được, tránh ở một tòa núi giả lên tiếng cười một trận cho đã.

Nhưng lúc hắn đi ra, phát hiện mình bị lạc đường.

Mà Hoàng Phủ Cẩn cùng Vương Mai Lâm đã không thấy đâu hết.

Hắn muốn tìm một người hỏi đường, lúc này mọi người đều trốn biệt, không ai dám đến.

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé ôn nhuyễn cầm lấy, thấp giọng nói:“Đi theo ta.”

Tô Việt ngẩn ra, đã bị một tiểu nha đầu lôi kéo chạy đi.

Nha đầu kia mặc áo màu xanh, váy cũng màu xanh, thắt một chiếc đai màu hồng sắc, chính là tiểu nha đầu vừa để lại chiếc khăn.

Tô Việt vội hỏi:“Đa tạ cô nương cứu giúp.”

Nha đầu kia hừ nói:“Bất quá là lạc đường, lại không chết, làm sao cứu giúp?”

Tô Việt vội im lặng không nói, chỉ đi theo nàng ta.

Đến một chỗ đường hẻm, nha đầu kia xoay người mạnh một cái, khuôn mặt trắng như tuyết, một đôi mắt đen như mực, có một bver xinh đẹp không tầm thường, nhưng biểu tình quá mức cương liệt hung hăng, dọa hắn nhảy dựng.

“Cô nương, tại hạ......”

Hắn muốn hỏi chính mình có phải hay không đắc tội nàng.

Nha đầu kia nói:“Ngươi nhớ kỹ, ta gọi là Hoa Ngọc La, ngươi nợ ta hai lần ân huệ, về sau ta sẽ còn tìm ngươi.”

Nói xong bỏ chạy.

Tô Việt trố mắt nhìn nàng, nàng đã chạy xa không thấy đâu nữa.

Chóp mũi hắn còn có hương thơm sâu kín, nâng tay nhìn chính tay mình, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.