Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 679: Mạo hiểm ung dung qua, đêm khuya tỏ nỗi lòng 01



Nàng tiếp tục nói:“Hắn không phải là sự uy hiếp. Quý phi nương nương cũng không cần luôn nghĩ như thế nào lôi kéo, phòng bị hắn kết minh với ai. Hắn chính là bóng dáng đơn độc trên trời cao, con sói cô độc trên thảo nguyên, là con cá mập cô độc dưới biển sâu. Hắn muốn chính là tự do, không ràng buộc.”

Hoàng quý phi hơi hơi vuốt cằm,“Cũng đúng.”

Tô Mạt theo trong áo lấy ra một cái hà bao thêu công tinh mỹ, đem nó đặt ở một bên trên kỷ thượng.

Trên bàn, lưu kim lư hương phát ra hương bách hợp tự nhiên.

“Về sau nếu là có cái gì độc đáo, thần nữ người đầu tiên nghĩ đến sẽ là quý phi nương nương.”

Hoàng quý phi sai thân tín cung nữ Tú Nga lấy đem qua cái hà bao kia, nhìn ngó, bên trong một mặt là cái hộp nhỏ có tráng men khắc vàng.

Nàng cảm thấy tò mò, nhẹ nhàng mở ra.

“Oa!”

Ánh sáng sáng như tuyết, rõ ràng rành mạch.

Quả thực......

So với mặt đối mặt nhìn người, còn rõ ràng hơn nhiều.

Đây!

Nàng đứng dậy, kinh ngạc nhìn Tô Mạt,“Ngươi từ đâu có nó.”

Tô Mạt cười cười,“Quý phi nương nương chỉ cần biết là có đồ tốt dùng, cần gì phải hỏi xuất xứ chứ.”

Hoàng quý phi giương mi, cười rộ lên, chậm rãi ngồi xuống.

Yêu thích không buông tay nhìn chiếc gương nhỏ trong tay.

Chỉ bằng lòng bàn tay, nhưng sáng rõ vô ngần, hẳn là có giá trị liên thành?

Tô Mạt tặng cho nàng ta chiếc gương nhỏ so với cái của hiện đại không phải toàn giống nhau.

Chế tác chiếc gương kia là độc nhất vô nhị, ngoại trừ công nghệ của gương ra, còn có công hiệu khác.

Sử dụng rất nhiều thứ khác.

Là nàng sai người ta nghiên cứu chế tạo ra đã nhiều năm sửa chữa mấy ngàn lần mới thành công.

Hao phí không biết bao nhiêu thủy tinh, bảo thạch, nhưng là vì Hoàng Phủ Cẩn đã vận dụng đến kho hàng trữ bí mật của nàng.

Hơn nữa lại là loại đồ nàng vắt hết đầu óc mới khai phá ra.

Tô Mạt biết chắc nàng ta khẳng định sẽ thích,“Cái bảo bối này, chính là muốn thỉnh nương nương thuận tiện giúp một việc nhỏ cho thần nữ, xin ngài đem lão thái giám đáng thương kia của nhị điện hạ trả lại cho hắn đi. Dù sao cũng gần đất xa trời rồi, chỉ là nỗi khát khao sống nương tựa lẫn nhau mà thôi.”

Hoàng quý phi vẻ mặt ôn hoà cười rộ lên,“Ngươi quỷ nha đầu này, được một tấc lại muốn tiến một thước. Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.