Hoàng quý phi lập tức tự mình bưng thuốc bổ đưa cho hắn.
Nàng liếc mắt là có thể thấy cạnh sa trướng màu vàng lấp lánh, thấy dáng hình Hoàng Phủ Cẩn thẳng tắp, trên má còn hiện lên dấu vết tím đen.
Đất đất một đống bừa bộn rối loạn.
Nàng ra vẻ không biết, cũng không hỏi đến,“Đã trễ thế này, bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
Hoàng đế thở dài,“Tấu chương nhiều lắm. Xem không xong a.”
Hoàng quý phi tiến lên đấm bóp bả vai cho hắn.
“Không phải nô tì đi quá giới hạn, bệ hạ có thái tử, còn có ngũ hoàng nhi rất có năng lực. Cũng nên để bọn chúng chia sẻ sự vất vả với bệ hạ. Việc đại sự không thể làm chủ, vậy thì cho chúng việc nhỏ, tội gì bệ hạ cứ phải tự mình làm lụng vất vả. Thân thể của bệ hạ, đó là phúc lợi của vạn dân. Bệ hạ vì nô tì, vì lê dân bá tánh, cũng nên yêu quý chính mình mới đúng.”
Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm, giương mắt nhìn nàng,“Nàng nói cũng đúng. Tuyên nhi cùng Giác nhi hai đứa cũng nên học tập chút bản lĩnh rồi.”
Hoàng quý phi hận nghiến răng.
Nàng tiện thể nói Hoàng Phủ Giác, chẳng qua là không muốn bị hoàng đế hoài nghi tư tâm nàng, chỉ suy nghĩ đến lợi ích của thái tử.
Ai biết hoàng đế mỗi lần đều như vậy, nàng bất quá là khiêm tốn, hắn cứ coi như sự thật mà làm.
Nhưng nếu chỉ nói đến thái tử, nàng thật sự sợ bản tính trời sanh đa nghi của hoàng đế sẽ hoài nghi cái gì đây.
Nàng liếc Lưu Ngọc một cái, hắn hiểu ý, lập tức tiến lên, nói với hoàng đế:“Bệ hạ, nô tài có cần chuẩn bị kiệu cùng đèn lồng hay không.”
Nếu là nghỉ ở Càn Thanh cung sẽ không cần, nếu là đi tới cung của hoàng quý phi, vậy phải đi mất một đoạn đường.
Hoàng đế nâng lau mặt, phất phất tay,“Đi nói cho hắn biết, trẫm chuẩn tấu cho hắn, để hắn sớm một chút cút đi, đừng khiến trẫm ngứa mắt.”
Lưu Ngọc thấy hoàng thượng nói về nhị điện hạ, lập tức vào nội thất truyền lời.
Hoàng Phủ Cẩn sớm đã nghe thấy, xoay người liền đi ra ngoài.
Từ nhỏ đã dưỡng thành khuôn mẫu bản tính khắc nghiệt, cứng nhắc, cũng làm cho hắn không quên việc hành lễ cáo biệt với hoàng đế cùng hoàng quý phi.
Hoàng quý phi nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hiện lên vết bàn tay đỏ tím, che miệng “Ôi” một tiếng.