Thoa ngoài da, thuốc uống, loại dùng dài hạn, loại có công hiệu ngay tức khắc......
Nhiều vô số loại đều phối, sau đó dùng một cái hộp tráp gỗ hoa tử đàn mà tím đựng vào, lén lút đưa đến đặt trên chiếc bàn nhỏ trong Noãn các (buồng sưởi), sau đó lén lút lại đi ra.
Hoàng Phủ Cẩn nội lực cao, tai thính mắt tinh, đương nhiên thấy được.
Hắn đứng dậy đi qua nhìn xem, nhìn thấy trên cái tráp có một lọ dược, liền đem vào.
Nói xong cúi đầu tìm loại thuốc thích hợp bôi hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cúi đầu, bàn tay nhỏ bé “ rầm rầm” lật đi lật lại những lọ thuốc, đầu vai cứ rung lên từng cái một.
Hắn ngẩn ra, vội vàng giữ vai nàng lại, nhìn thấy đôi mắt đen trong veo của nàng ngập rom róm nước mắt, ướt hết hàng mi.
Do hắn lắc người nàng, một giọt nước mắt như hạt đậu rớt xuống, lăn trên gò má trắng như tuyết.
Ngực hắn đau đớn, vô tình giọng nói cũng mềm ra,“Căn bản không đau. So với roi......”
“Ngươi còn nói!” Tô Mạt bĩu môi, trừng mắt nhìn lườm hắn một cái, mở ra một cái chai bằng sứ thanh Hoa, dùng móng tay khều một chút loại thuốc mỡ màu xanh giúp hắn bôi lên mặt.
Thuốc mỡ mát lạnh, đầu ngón tay của nàng lại ấm áp.