Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 716: Một trận giao tranh lợi dụng & lợi dụng ngược 10



Mà là như thế nào miễn trừ được sự trách phạt này.

Mặt ngoài thoạt nhìn thấy chính là nhóm nữ hài tử không lớn không nhỏ đùa giưỡn với nhau.

Nhưng bởi vì đều quật cường, không chịu nhận sai.

Chọc giận hoàng quý phi cao cao tại thượng.

Vì thế, mọi người cùng xui xẻo rồi.

Đương nhiên, xui xẻo nhất khẳng định là nàng cùng tứ tiểu thư.

Như vậy những người xem náo nhiệt đó......

Tống Dung Hoa, Vương phu nhân, Tống phu nhân đám người đó......

Tô Mạt trong đầu linh quang chợt lóe, vừa định nói chuyện.

Phía sau truyền đến thanh âm hiền hòa trầm thấp của hoàng đế, hắn cùng Tô Nhân Vũ Tống tả tướng mấy người đi tới.

Mọi người vội hành lễ vấn an.

Hoàng đế nâng một tay, cười nói:“Miễn.”

Hắn đi lên trước, nhìn lướt qua mọi người.

Tô Mạt trên mặt là biểu tình bình thản như cũ, tựa tiếu phi tiếu.

Bên cạnh nàng là Tống tứ tiểu thư đột nhiên thân thể mềm nhũn, liền ngã xuống thướt tha.

Nàng ta cách Tô Mạt gần nhất, thời điểm ngã xuống đất theo bản năng bắt được làn váy của Tô Mạt.

Làm cho Tô Mạt không thể không xoay người kéo nàng ta.

Tống tứ ghé ở lỗ tai Tô Mạt nói một câu.

Tô Mạt ngẩn ra, liền thuận tay đem nàng đỡ dậy.

Hoàng đế không khỏi nhìn nàng một cái, nhìn thấy nữ hài tử trước mắt tuy rằng mặc quý giá, nhưng lại tầm thường.

Nhưng là khuôn mặt cũng rất là tinh xảo, bên trong hai con ngươi có sự trốn tránh e lệ gì đó.

Như là một gốc cây hoa thược dược được nuôi nơi điền dã, luôn không có được sự chăm sóc đúng đắn.

“Mạt nhi rốt cuộc sao lại thế này?”

Ánh mắt thâm u của Hoàng đế dừng ở nàng, hướng nàng vẫy tay,“Tới đây, đến gần trẫm.”

Tô Mạt hành lễ tiến lên, hoàng đế liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lấy ánh mắt vô cùng quan tâm nhìn nàng,“Nào, nói cho trẫm nghe, rốt cuộc sao lại thế này.”

Tô Mạt nhướng mi,“Nếu bệ hạ đã hỏi, thì phải là tin tưởng thần nữ. Thần nữ nếu có nửa câu nói dối, thì phải là khi quân. Thần nữ vẫn là câu nói kia, làm chính là làm, không có làm chính là không có làm. Nếu ta thật sự làm, cũng không phải là chuyện to tát gì cả, bất quá chỉ là chuyện đùa giỡn, vì sao không dám thừa nhận? Thừa nhận rồi cũng không có hại gì, không thừa nhận thì lại có hại rất lớn. Ta lại không ngốc. Nhưng là, con người phải có nguyên tắc, ta không có làm chính là không có làm. Ai cũng đều không thể bức bách ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.