Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 72: Người một nhà ấm cúng



Liên tục mấy ngày, Tô Mạt đều dưỡng thương tại phòng, Tô Nhân Vũ cũng không đến làm khó nàng, nàng nghĩ có khả năng hắn vẫn còn có chút tình phụ tử trời sinh.

Nàng có thể đi lại, liền nói với Hoàng Oanh cùng Trương mụ mụ:“Ta muốn đi ra ngoài dạo cho đỡ chán, cứ ở hoài trong này rất buồn chán.”

Dù sao Tô Nhân Vũ mang theo người nhà đến đây đạp thanh thưởng hoa đào, cũng bao gồm cả nàng a.

Bọn họ ở phía trước hát hò vui vẻ sẽ không quản tới nàng.

Tô Mạt được Trương mụ mụ ôm đi ra ngoài dạo chơi, tìm tiểu đạo sĩ hỏi đường sau đó đi bái phỏng Hồ đại phu.

Cả nhà Hồ đại phu ở tại một tòa viện phía sau bọn họ không xa lắm, nơi đó rừng trúc u nhã tĩnh mịch, hoa đào nở rộ, cảnh trí rất thanh nhã.

Từ rất xa chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo đang ngâm nga:“ Gia vị hương tô trần thảo phong, kinh giao khương mạn dữ xuyên khung; ác phong thân nhiệt đầu hạng thống, hung quản mãn muộn phục chi tùng.......”*

*Ta xin phép không dịch bài ca về sắc thuốc này …haizzz, đành để Hán Việt vậy.

Tô Mạt kiếp trước học tây y, trung y chỉ đọc lướt qua, học cực ít, tuy rằng rất thích những thứ dưỡng sinh, nhưng lại không kiên nhẫn học các loại dược danh, dược lý phức tạp, dù sao trung y là cực kỳ bác đại tinh thâm.

Bài ca “ Thang Đầu ca”( bài hát về sắc thuốc) nàng có nghe qua rồi, liền thúc giục Trương mụ mụ mau lên một chút.

Tiểu cô nương trong viện tiếng cười lanh lảnh:“ Phụ thân, nữ nhi đọc đúng chưa?”

Hồ đại phu giọng nói oang oang cất lên, tràn ngập tình phụ thân từ ái có chút kiêu hãnh về nữ nhi của mình:“ Hồng Nhi thông minh nhất, một chữ không sai. Về sau khẳng định sẽ trở thành nữ đại phu.”

Lại vang lên thanh âm dịu dàng của nữ tử khác:“ Cha con các người, chỉ biết mèo khen mèo dài đuôi.”

Một cao một thấp, một trận cười rất trong trẻo lại vang lên, lúc này Trương mụ mụ cũng ôm Tô Mạt đi vào.

“Hồ tiên sinh, ta đến bái phỏng ngài.”

Tô Mạt tụt xuống, tiến lên bái kiến Hồ đại phu, đồng thời liếc mắt đánh giá tiểu nữ hài nhi ngồi bên cạnh ông ta, thoạt nhìn bộ dáng khoảng sáu bảy tuổi, mi thanh mục tú, một đôi mắt lưỡi liềm, cười híp mắt lại thực đáng yêu, mặc váy hồng nhạt, bầu bĩnh trẳng trẻo.

“Ngươi chính là tứ tiểu thư sao?” Nàng ta nhìn chằm chằm vàoTô Mạt cười.

Tô Mạt gật đầu:“Ngươi là Tú Hồng tỷ tỷ?”

Nàng đã sai người hỏi thăm qua, thê tử Hồ đại phu là người phụ nữ có đức hạnh dịu dàng, nữ nhi thông minh đáng yêu, gọi là Hồ Tú Hồng.

Hồ Tú Hồng một tay lôi kéo Tô Mạt, nhiệt tình nói:“Tứ tiểu thư, ngươi tới thật tốt, chúng ta cùng nhau chơi đi. Ta mỗi ngày chơi cùng phụ thân chán ngấy a, sắp chết mất thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.