Khóe môi Hoàng Phủ Cẩn hơi cong lên, trong vòng một ngày, tâm tình của hắn thay đổi rất nhanh, mấy hồi nổi giận, mấy hồi bình ổn......
Hiện tại, rốt cục đã bình tĩnh lại nhiều.
Mạt nhi của hắn, luôn có bản lĩnh như vậy, khiến cho hắn từ trong cơn hoảng hốt sợ sệt bình phục trở lại, từ trong cơn nổi giận kinh thiên cũng từ từ bình yên trở lại.
Nàng giống như dòng dòng chảy từng giọt từng giọt, mà lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ.
Hắn cõng nàng bay qua rồi đáp xuống đất, bên trong tuy rằng ánh sáng ảm đạm, nhưng cũng thấy rõ.
Đó là một thông đạo rộng khoảng ba thước, hai bên dùng tường dùng đá lát lên.
Trên vách tường được lát rất bằng phẳng vuông vắn, cách một khoảng cách nhất định đều có treo một ngọn đèn áp tường, bên trong đều đặt một viên dạ minh châu.
Tuy rằng không lớn, nhưng cũng có thể đủ ánh sáng để người ta nhìn rõ sự vật.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn cõng nàng trên lưng, thậm chí lo lắng nàng bị sợ hãi, còn nói vài câu an ủi.
Tô Mạt hì hì cười rộ lên, trong địa đạo lập tức có tiếng vọng lại.
Tô Mạt bèn giả bộ tiếng quỷ kêu, tiếng gào khóc, Hoàng Phủ Cẩn rất bất đắc dĩ, nàng chính là như vậy, có đôi khi tính rất trẻ con.
Nhưng hắn thích, yêu từng dáng điệu vẻ mặt của nàng, đứng đắn, nghịch ngợm, thâm trầm......
Tô Mạt quay đầu, sợ tới mức hét lên một tiếng.
Hoàng Phủ Cẩn xoay nàng lại thay đổi tư thế ôm nàng vào trong ngực, cảnh cáo nói:“Lưu Niên, không được hù dọa tiểu thư!”
Hắc y nhân đi theo phía sau kia cười hắc hắc, gỡ xuống mặt nạ quỷ, hướng Tô Mạt nói:“Tiểu thư, tiểu nhân chọc ngài chơi thôi!”
Hắc hắc, đây chính là cơ hội tốt, A Lí bọn họ đều nói tiểu thư thần thông quảng đại.
Kết quả, lần đầu tiên bị hắn dọa.
Có thể đem ra khoe rất lâu a, hắn đắc ý nhướng mi.
Tô Mạt ló đầu qua vai Hoàng Phủ Cẩn nhìn Lưu Niên liếc mắt một cái, hừ một tiếng,“Ngươi lớn hay Lưu Vân Lưu Hỏa lớn?”
Thoạt nhìn là gương mặt hài tử, không phải đặc biệt anh tuấn, nhưng cũng khá đáng yêu.
Lưu Niên lại đem chiếc mặt nạ lúc ban đầu ra đeo lên, cười nói:“Tiểu thư đoán xem.”
Tô Mạt quyệt miệng,“Đoán cái đại đầu quỷ ngươi a, ta kêu Diệp lão nhân đánh mông ngươi!”
Lưu Niên vừa nghe tên Diệp lão nhân, lập tức lễ độ cung kính.
Cho hắn mượn một trăm hai mươi cái lá gan, cũng không dám bất kính với sư tổ a!