Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 917: Một đời một kiếp một đôi uyên ương 05



Hiện tại xem ra, bản thân đã phán đoán sai lầm rồi, vẫn là phụ thân nói rất đúng, nha đầu kia không đơn giản.

Nhưng bảo hắn làm giống như cách mà phụ thân dặn dò, nên tạo quan hệ tốt với Tô Mạt, thậm chí còn phải nịnh bợ nàng ta, vậy thì hắn tuyệt đối làm không được.

Chính mình là tả tướng, là người nắm quyền trong triều, chẳng lẽ còn phải sợ một tiểu nha đầu!

Hắn hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Thái tử vẫn muốn khuyên, nhưng không xen vào được câu nào, hắn nhìn Tô Mạt một cái, nói:“Nhị ca không có việc gì chứ?”

Tô Mạt lắc đầu,“Chỉ là ở hõm vai bị đâm một nhát lớn, cũng may không quá sâu, không thương tổn đến gân cốt.”

Thái tử nhìn nàng chăm chú, ánh mắt không sắc bén giống như trước đây,“Ngươi không sao chứ?”

Tô Mạt nghiêng người,“Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, ta vẫn ổn.”

Lúc này Lưu Ngọc đi ra thỉnh ngũ điện hạ cùng Tô Mạt đi vào.

Thái tử liền dẫn theo người rời đi.

Hoàng đế đang thả lỏng thân thể, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, thấy bọn hắn tiến vào, lấy ngón tay di ở chỗ ấn đường thư giãn, nhìn Tô Mạt.

Hỏi:“Nha đầu, không có gì chuyện chứ?”

Tô Mạt ngọt ngào cười,“Đã khiến bệ hạ phiền lòng.”

Hoàng đế mỉm cười,“Tống tướng đến nói rõ ngọn ngành câu truyện cho trẫm nghe, nói là muốn dẫn Dung Hoa đến trước mặt Tề vương chịu tội, trẫm miễn cho bọn họ rồi.”

Tô Mạt trong lòng hừ một tiếng, nếu là Hoàng Phủ Cẩn làm chuyện sai lầm, không biết hắn có miễn cho Hoàng Phủ Cẩn không phải chịu tội không?

Làm hoàng đế, làm phụ thân, cũng không xử xự cho công bằng, sao có thể khiến cho người khác phục?

Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì vẻ điềm đạm tươi cười, nhìn thấy ở trong mắt Hoàng Phủ Giác, không khỏi ảm đạm đi một chút.

Xem ra ngoài lúc ở trước mặt nhị ca, từng khắc nàng đều đeo mặt nạ, tính cảnh giác đề phòng rất cao.

Hắn không khỏi cười rộ lên,“Phụ hoàng, nhị ca căn bản là không trách cứ Dung Hoa biểu muội, hơn nữa biểu muội không phải cố ý muốn làm tổn hại nhị ca, thật ra chỉ là vì mười người cơ thiếp kia.”

Hoàng đế a một tiếng, nhìn về phía Tô Mạt,“Cụ thể sao lại như thế?”

Tô Mạt cảm kích nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, biết hắn là đang giúp mình, thừa dịp này đem đám nữ nhân mà hoàng đế ban cho hắn đuổi ra khỏi Tề vương phủ.

Tuy rằng nàng chưa cùng Hoàng Phủ Cẩn thương lượng qua, nhưng đôi khi vẫn rất ăn ý, hơn nữa nàng tin tưởng vững chắc, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không trách cứ nàng xử trí đám nữ nhân này theo cách đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.