Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 920: Dưới trướng chủ mạnh không có thuộc hạ yếu 02



Đinh Tiểu Căn vội vàng thở dài xin lỗi,“Kim Kết cô nương, câu nói kia của tiểu nhân còn chưa nói xong, ngài đã bỏ chạy, ngài trăm ngàn lần phải giải thích rõ ràng với tiểu thư a.”

Kim Kết hừ một tiếng,“Nói đi.”

Nàng còn chưa nói với tiểu thư, trước hết nghe xem chuyện ra sao đã.

Đinh Tiểu Căn nói:“Lúc trước các nàng ấy sống thiên viện, nhưng có vài tỷ tỷ vừa khóc vùa nháo loạn lên còn đòi thắt cổ, mắng mỏ vương gia miệt thị uy nghiêm của bệ hạ. Bệ hạ đem các nàng ban cho vương gia, nhưng vương gia cũng không thèm nhìn tới các nàng, lạnh nhạt với các nàng ấy ở trong thiên viện, tức là đang miệt thị bệ hạ. Là có thể trị tội. Cho nên vài vị môn khách liền đưa ra cho vương gia mấy chủ ý, cho nên, vương gia để cho bọn họ ở tại hậu viện.”

Kim Kết tức giận đến nỗi phùng mang trợn má, hầm hừ nói:“Ở hậu viện thì ở hậu viện, sao còn phải hàng đêm thị tẩm?”

Đinh Tiểu Căn liên tục xua tay,“Không có chuyện đó, không có chuyện đó. Là các nàng ấy nói vương gia không thèm nhìn tới các nàng, miệt thị bệ hạ. Vương gia đành để các nàng ấy sống ở hậu viện, sau đó kêu các nàng ấy thay phiên nhau vào buổi tối đến bên cạnh phòng vương gia ngủ. Dù sao ngủ cùng phòng cũng là thị tẩm, không tính là lạnh nhạt với bọn họ.”

Hắn quyệt miệng, đắc ý nói:“Dù sao vương gia cũng sẽ không chạm vào các nàng ấy, các nàng ấy muốn thị tẩm, cũng chỉ có thể như vậy!”

Kim Kết ha ha cười rộ lên, vỗ tay nói:“Tốt, thật sự tốt, chúng ta quả nhiên không nhìn lầm Tĩnh thiếu gia, xứng đôi tiểu thư chúng ta a.”

Đinh Tiểu Căn không hài lòng quyệt miệng, nói như thế nào thì vương gia cũng vẫn là vương gia a, tiểu thư sao có thể so với vương gia a?

Chẳng lẽ còn có người mà vương gia bọn họ không xứng sao?

Lúc này ở trong phòng Hoàng Phủ Cẩn đã nghe xong khẩu dụ hoàng đế, để hắn tự xử trí đám nữ nhân này, hắn không khỏi lộ ra một tia vui mừng.

Mạt nhi, nên như thế nào cảm tạ nàng đây, nói thế nào đây? Thật sự là...... Mỗi một lần đều làm cho người ta hết đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Hắn tin tưởng nàng không phải đã tính trước chuyện này, nhưng luôn dựa theo hàn cảnh mà xuất chiêu, đem sức ảnh hưởng của một việc mở rộng đến mức biến hóa lớn nhất.

Hắn nhìn về phía Hầu quản gia,“Đi thương lượng với Lưu công công, lấy chút bạc, một người một trăm lượng. Kêu các nàng ta tự định đường đi cho riêng mình.”

Hầu quản gia không khỏi xót ruột xót gan, vương gia quá mức hào phóng.

Một người một trăm lượng, tổng cộng gần hai nghàn lượng a.

Hiện tại Vương phủ chi tiêu nhiều, sao có thể lãng phí như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.