Hàng tại Hương lâu là tuyệt đối cung không đủ cầu, hơn nữa Tô Mạt cũng có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không tùy tiện lên giá, nàng đã định giá bốn dòng sản phẩm hàng bình thường-trung-cao cấp-cực phẩm, giá cả đều có phạm vi nhất định, tuyệt đối sẽ không bởi vì có lượng lớn người có nhu cầu mua, càng mua nhiều sẽ càng tăng giá.
Tỷ như nói nơi này của nàng ngay cả những mặt hàng phổ thông, bình thường giá nằm ở mức 5 tiền đến hai lượng bạc, loại hàng này cho người bình thường sử dụng.
Dù là như thế, so với các mặt hàng tầm trung của tiệm khác cũng tốt hơn rất nhiều, cho nên người đến mua không ít.
Hàng loại bậc trung cao hơn hàng bình thường rất nhiều, giá bình quân khoảng ở mức 6 lượng bạc.
Cao cấp hơn khoảng mười mấy lượng.
Loại cực phẩm thì dựa vào từng món hàng mà ấn định giá, không thấp hơn ba mươi lượng.
Thậm chí có những loại là độc nhất vô nhị, có tiền cũng không mua được.
Hơn nữa loại mặt hàng loại trung cao cấp trở đi, là không tính đóng gói, nếu muốn hộp ngọc loại tốt nhất, hộp gốm sứ hoặc là ngọc lưu ly thủy tinh … tính riêng.
Cho nên, Tô Mạt cảm thấy đã cực kì sang quý rồi, không thể lại bởi vì nhất thời sức mua lớn liền tăng giá, như vậy không có lợi.
Thái tử thấy Tô Mạt đối với chính nhị tỷ của mình không nóng không lạnh, không khỏi nhíu mày, bèn nói:“Ta biết các ngươi hiện tại có một đợt hàng mới, mẫu phi ta cũng không muốn hết, ngươi chỉ phân loại lấy vài món là được. Bạc, ta bỏ ra.”
Có tiền kiếm, Tô Mạt đương nhiên không cự tuyệt, nàng cười nói:“Xin các vị chờ chút, ta kêu Hình chưởng quầy đem hàng hóa đều bày ra hết, thái tử điện hạ chọn trước đi.”
Hình chưởng quầy biết lệ cũ, những món bán cho khách quý đều lựa ra trước, sau đó đem những loại còn lại sai người mang ra, thỉnh các nàng chọn.
Hoàng gia tôn quý ở chỗ người khác có tiền cũng không thể mua được hàng mà họ dùng, các nàng lại muốn chọn lựa kĩ càng.
Hình chưởng quầy sai người bày hết tất cả hàng lên giá, mặt trên có lót dây nhung tơ màu đen, sau đó các loại hàng hóa được dựa theo phương vị cố định cẩn thận tỉ mỉ bày ra.
Mỗi một loại đều giống như tác phẩm nghệ thuật có sinh mệnh tôn quý.
Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi quả thực ngây dại.
Các nàng nhìn thấy những loại mà ngày thường Hoàng quý phí hay dùng trang từng hộp son phấn, chai lọ tất cả đều tinh xảo xa hoa bày biện ở nơi đó.
Từng loại một đều cao quý kiêu ngạo bất động nằm yên trên giá.
Khiến cho các nàng tâm sinh dục niệm, rất muốn sở hữu tất cả.
Lựa đi lựa lại, loại nào cũng tốt, loại nào cũng không nỡ bỏ qua.