Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 952: Như gần như xa giống như yêu giống như hận 01



Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, cảnh cáo hắn không được quá phận.

Thái tử quả nhiên quay đầu nhìn về phía A Cổ Thái, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một ý cười thâm sâu.

A Cổ Thái chỉ coi như không biết gì, cười nói:“Bảo bối Mạt Lị, ta quyết định ở Hương lâu, tạm thời không quay về vườn hoa.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt đều nhăn lại, lập tức nói:“Được, đến tháng thượng Tị chúng ta cùng đi vườn hoa, ngươi một mình ở lại kinh thành.”

A Cổ Thái nhìn về phía đại tiểu thư,“Các ngươi đều đi sao?”

Đại tiểu thư gật đầu.

Thái tử hừ một tiếng, lần này thanh âm có điểm lớn, sắc mặt đại tiểu thư tái nhợt.

Thái tử nhìn về phía Tô Mạt,“Nha đầu, lấy thêm hương lộ (nước hoa) của các ngươi ra nữa đi để chi nhị tiểu thư của ngươi chọn thêm. Mẫu phi ta phân phó, các nàng ấycũng không có biện pháp.”

A Cổ Thái lạnh lùng nói:“Đã hết!”

Thái tử có thái độ thù địch với hắn, hắn đương nhiên cảm giác được ngay.

Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Miên thướt tha đi tới, nàng dùng ánh mắt mênh mông như nước nhìn Tô Mạt cùng A Cổ Thái,“Mạt nhi, A Cổ Thái sư phó, xin thỉnh hỗ trợ, dù sao hoàng quý phi nương nương tôn quý, nếu thời điểm tiết đạp thanh......”

Những chữ sau cùng không cần phải nói, mọi người cũng đều biết nàng ta muốn biểu đạt có ý tứ gì.

Nàng cắn môi ngẩng đầu nhìn thái tử liếc mắt một cái, vẻ mặt áy náy cùng xin lỗi, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Cho dù là đối với huynh trưởng cũng chưa từng như vậy qua.

Tô Mạt trong lòng cười lạnh, A Cổ Thái trước nay luôn coi sắc mặt Tô Mạt làm việc, thấy mặt nàng lộ vẻ khó chịu, lại nhìn thấy thái tử đang nhìn lại nhị tiểu thư cùng Tống Dung Miên.

Lẽ ra Tống Dung Miên càng có quan hệ thân thiết hơn với thái tử, nhưng nàng ta lại dường như giữ khoảng cách với thái tử.

Ngược lại Tô Văn Nhi, lại có bộ dáng thân thiết vô cùng với thái tử.

Để cho A Cổ Thái không thể dễ dàng tha thứ là, nhị tiểu thư rõ ràng là người của Tô gia, nhưng xem ra, đối với nàng ta Tô gia chỉ như viên gạch lót đường mà thôi.

Thật sự là làm cho hắn không thể khoan dung, dám khi dễ bảo bối Mạt Lị, như vậy sao được chứ?

Hắn không khỏi bĩu môi,“Các vị thật ngại quá, hương lộ của bổn tiệm bởi vì ta lười nhác, loại tốt nhất đã hết mất rồi. Nếu muốn, chỉ có thể chọn cái khác.”

Tô Văn Nhi vừa nghe, vội hành lễ với A Cổ Thái, mềm giọng cầu xin nói:“A Cổ Thái sư phụ, nể mặt tỷ tỷ và muội muội của ta, thỉnh ngài có thể vất vả hơn một chút, có thể điều phối giúp chúng ta vài mùi hương được không. Không cần nhiều, chỉ cần đặc thù một chút là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.