Cha mẹ bận rộn, nàng bám theo ông nội là chủ yếu, ông nội đem tất cả những sự tình đánh giặc của bọn họ kể cho nàng nghe: lấy ít thắng nhiều, tiêu diệt sạch kẻ địch, đánh lén, một tù nhân bị bắt có thể đánh bại hơn ngàn người a……nhiều vô số chuyện.
Công bằng mà nói Tô Nhân Vũ dẫn binh đánh giặc rất lợi hại, thời đại vũ khí còn thô sơ như vậy, hắn đã có thể tự xưng là Chiến Thần.
Tô Mạt không thể không bội phục.
Cho nên thời điểm cùng phụ thân nghị luận binh pháp, là lúc nàng vui vẻ nhất, tập trung tinh thần nhất.
Mà Tô Nhân Vũ cũng tựa hồ quên đi thực tại.
Mồng 10 tháng giêng trước đây hắn bận rộn bái phỏng đồng liêu thân thích, qua đi sẽ không bận nữa, không thường phải đi nha môn, chỉ ở trong thư phòng, chờ tới hai tháng đi xử lý công vụ.
Tô Hinh Nhi bởi vì chúc tết lần đó Tô Nhân Vũ không có dỗ nàng ta, ngược lại đi dỗ Tô Mạt, càng thêm chán ghét đi đến thư phòng.
Hơn nữa nàng ta bị Đỗ di nương cùng Lâm di nương xúi giục, luôn cảm thấy cần lạnh lùng với phụ thân, không để ý đến hắn nữa, đến lúc đó hắn nhịn không được sẽ tìm đến của nàng.
Nàng ta lại bị cuốn hút vào bộ bài giấy, mỗi ngày tụ tập mọi người đánh bạc, ngay cả Đỗ di nương cũng có thể đến tham gia vài ván.
Đại phu nhân dung túng nàng ta, nói cứ để cho nàng ta chơi, không cho phép ai cấm đoán nàng ta chơi.
Tô Nhân Vũ không cho phép Tô Hinh Nhi chơi bài, nàng ta liền lăn lộn khóc lóc om sòm, hắn mềm lòng, cũng để tùy nàng ta chơi.
Tô Mạt mặc dù có chút bị cảm lạnh, ho khan, nhưng vẫn là thích ngồi ở một góc trong thư phòng rộng lớn của Tô Nhân Vũ xem binh thư, có tất binh pháp gia, có bản đơn lẻ*, cuốn binh pháp được sưu tập rất quý giá, còn có Tô Nhân Vũ chính mình viết ra những phép dụng binh của bản thân.
* (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc)
Tô Nhân Vũ giỏi về dùng binh, thuộc lòng binh pháp, cùng hắn tranh luận, Tô Mạt học được rất nhiều.
Ngọn đèn rực rỡ mới được thắp lên, Tô Mạt còn tại tham lam nhìn cuốn “ Binh pháp luận” do hắn viết ra. Hắn có rất nhiều quan điểm, cho dù mấy ngàn năm sau cũng sẽ không bị lạc hậu, rất đáng giá tham khảo.
Tô Nhân Vũ nhìn tiểu nha đầu thân thể bé nhỏ đang nằm ở dưới ánh đèn, đỉnh đầu là hai búi tóc tròn đáng yêu, cái đầu di chuyển lên xuống liên tục theo ánh mắt di chuyển trên sách, lúc lúc lại lấy đầu ngón út chỉ trỏ, thì thầm trong miệng cái gì đó, bộ dáng hết sức chăm chú.
Thỉnh thoảng lại che miệng ho ra một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết một mảnh ửng hồng, ở ánh đèn lý rất là đáng yêu.
Nha hoàn của Vương phu nhân đến thúc giục vài lần, Tô Nhân Vũ đều bảo các nàng không cần quấy rầy tiểu nha đầu đó, hắn nhỏ giọng phân phó,“ Hạ Vũ, đi phòng bếp phân phó làm bữa ăn khuya đến, chọn vài món tiểu thư các người thích ăn.”
Hạ Vũ vừa định đi phân phó nha hoàn, Tô Nhân Vũ lại nói:“ Đúng rồi, chưng cách thủy một chén canh bối mẫu Tứ Xuyên*Tuyết lê nam hạnh mang đến đây.”
* (vị thuốc Đông Y), nước cốt của quả Lê, quả Hạnh có tác dụng chữa bệnh ho.