Bên ngoài Tô Mạt âm thầm thở dài, quay người cười nói với Kim Kết: “Người ta sinh ra, mười thì hết chín việc là không như ý mình. Ngươi nha, việc gì cũng nên nhìn thoáng một chút.Nếu ngươi chỉ nhìn thấy bất hạnh, cuộc sống của ngươi sẽ trôi qua một cách âm u vô vị. Nếu như ngươi có cái nhìn cởi mở hơn, ngươi sẽ thấy cuộc sống của mình vô cùng thú vị, cuộc sống ngươi lúc đó đáng quý biết bao, sống một ngày là một ngày hạnh phúc ”.
Kim Kết đỡ nàng trở về, vui vẻ nói: “Với nô tì mà nói, tiểu thư cả đời như ý là hạnh phúc lớn nhất.”
Tô Mạt bật cười “Ta nha, ước muốn bây giờ của ta là tìm cho ngươi một nhà chồng tốt! ”
Mặt Kim Kết nóng lên, sẳng giọng: “Tiểu thư càng ngày càng không đứng đắn, mình muốn nhanh nhanh lập gia đình thì thôi, đừng cho ai cũng như vậy chứ.”
Đảo mắt vài ngày đi qua, tiết thượng tị đã đến.
Oanh bay én lượn, hoa đào như mây, bóng liễu thướt tha theo gió, quang cảnh thái bình thịnh thế ồn ào náo nhiệt.
Hoàng đế du xuân, dự hội đạp thanh, bách quan cùng gia quyến tiền hô hậu ủng. đội ngũ đi đến đâu dân chúng hai bên đường đổ xô ra đến đó. Ai cũng muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái hoàng gia.
Tuy rằng hoàng đế đã hạ lệnh tiết kiệm đến mức thấp nhất, nhưng vẫn là ngựa xe như nước, áo quần như mây.
Vũ lâm vệ từ phía tây cửa thành xuất phát, tiến hô hậu ủng, chiêng trống ngập trời, cờ bay phấp phới.
Đội ngũ thật dài, tựa như hoàng hà cuồn cuộn, liên miên không ngớt, chỉ sợ đội tiên phong phía trước đã muốn đến Vạn xuân uyển, nhưng đoàn người phía sau vẫn còn trong cung chưa xuất phát.
Tô Mạt cùng thái tử, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới, Tống Minh Dương vài người từ ngự thư phòng cùng theo hoàng đế xuất phát, Tô Trì phải trở lại Tô gia giúp đỡ Tô Việt chiếu cố lão phu nhân cùng các tỷ muội.
Lúc đầu, hoàng đế nói chân Hoàng Phủ Cẩn bị thương, bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi, không cần theo đội ngũ tùy giá đi Vạn Xuân Uyển.
Hoàng Phủ Giác chủ động khuyên nhủ, nói Hoàng Phủ Cẩn thương thế đã tốt hơn nhiều, hơn nữa thời tiết tháng ba, ra ngoài tán giải sầu đối thương thế phục hồi như cũ mới có lợi.
Tô Mạt phát hiện, Hoàng Phủ Giác tuy rằng được hoàng đế sủng ái, nhưng thực tế hắn chưa từng cầu cạnh điều gì quá phận.
Tuy vậy, mỗi lần hắn có việc cầu, mặc kệ đó là việc gì, đều được hoàng đế đáp ứng.
Lâu dần thành lệ, chỉ cần Hoàng Phủ Giác mở miệng, hoàng đế cũng sẽ cấp vài phần mặt mũi, cũng không bác bỏ lần nào.
Cho nên, thái tử cùng một ít người ủng hộ hắn đều nói Hoàng Phủ Giác là hiểu rõ thánh ý, đón ý nói hùa theo hoàng đế, cho nên mới được hoàng đế sủng ái, cho hắn mặt mũi.
Bọn họ lại xem nhẹ một việc, chính là những việc Hoàng Phủ Giác cầu đều là những việc hợp tình hợp lý nên hắn mới có thể nhận được sự tôn trọng từ phía hoàng đế.