Xuyên Việt Ma Hoàng Võ Tôn

Chương 20: Thành chủ đi đọc sách



Cố Bạch trầm mặc không nói.
Đương nhiên là có tiến bộ, mà lại còn là tiến bộ cực nhanh!
Ngắn ngủi có năm sáu tuần đã từ Võ sử sơ cấp thăng lên Võ sử cao cấp, tuy rằng chỉ có hai cấp nhưng cũng có thể nhìn ta ngộ tính cực mạnh của hắn.
– Đương nhiên là chuyện này cũng có một phần công sức của những đan dược y cho hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Bạch sinh ra cảm giác tự hào quỷ dị.
Xem, Tiểu Sơn gia tăng thực lực mười mấy năm còn không bằng y chỉ điểm đôi chút a!
Tiểu hài tử cần cổ vũ.....Cố Bạch có điểm rối rắm ngửa mặt.
Vất vả vượt qua sự ghen tị, Cố Bạch nghiêm túc gật đầu, "Ngươi rất tốt, tiếp tục cố gắng phát huy."
Quả nhiên thu được nụ cười ôn nhu chói mù mắt hợp kim của quần chúng.
Kỳ Quan Duệ vươn tay, cười nói, "Ca ca...."
Nga nga nga lại làm nũng, làm nũng khiến y không có biện pháp.
Cố Bạch mặt không đổi kéo hắn đến.
Không thể không nói ngẫu nhiên y có ý tưởng muốn đánh Kỳ Quan Duệ thành đầu heo nhưng phần lớn vẫn là suy nghĩ yêu thương hắn.
Quan hệ của hai người cũng càng ngày càng hòa hợp.
Sau khi luận bàn, Cố Bạch cũng đại khái hiểu được Kỳ Quan Duệ đang ở ngưỡng nào để nhắm vào những sai lệch của hắn chỉ bảo.
Mà Kỳ Quan Duệ thì sao? Những sai lệch không phải do hắn tùy ý bại lộ, đối với hắn thực lực là quan trọng nhất, khó có được một cao thủ như Tử Xa Thư Bạch chỉ điểm, hắn đương nhiên không bỏ qua nên đã đem một ít sơ hở lộ ra để mượn cơ hội được giải đáp.
Cho nên đây cũng coi như là quá trình ấm áp đi.
Dạy xong, Kỳ Quan Duệ lại bắt đầu khổ luyện.
Cố Bạch cũng trở về trong mật thất tu hành, thẳng đến giờ cơm chiều lại bị Kỳ Quan Duệ tha từ trong mật thất đi ra.
Mấy ngày nay, Kỳ Quan Duệ luôn quan tâm đến thành chủ khiến đại quan gia trung khuyển Tần Húc Bá nhìn hắn cũng thuận mắt không ít.
Đặc biệt là giá trị vũ lực của Kỳ Quan Duệ cũng từng bước được nâng cao nên gã cũng dần dần thừa nhận Kỳ Quan Duệ là người của phủ thành chủ.
Cái này khiến Kỳ Quan Duệ lại càng như cá gặp nước, đi đâu cũng được khen ngợi.
Màn đêm buông xuống, Cố Bạch ngồi trên tháp, trong lòng có chút do dự.
Không phải là vì chuyện gì khác mà là tin tức ở Thanh Dương trấn truyền đến.
Thanh Dương trấn vốn đã trở thành địa bàn của nhân vật chính, tin tức gần đây nhất chính là nhân vật chính vẫn đang bế quan, trong thời gian ngắn sẽ không ra ngoài.
Chiếu như trong kịch tình, nhân vật chính hẳn là muốn đi Ma Vực.
Mà Ma Vực là nơi thế nào?
Mọi người đều biết một tác giả viết một quyển sách thì phải có nhân vật chính và nhân vật phản diện, đương nhiên là mặc kệ tốt hay xấu thì nhân vật chính vẫn được ủng hộ còn những kẻ đối nghịch hắn đều bị cho là nhân vật phản diện.
Nhưng quyển sách này của Cố Bạch lại khác hoàn toàn.
Từ đầu đến đuôi, nhân vật chính của y lại chính là nhân vật phản diện.
Tên của sách cũng chính là ý nghĩ của y, quyển sách này tên là "Ma Hoàng Võ Tôn."
Võ tôn là võ giả lợi hại nhất trong truyền thuyết, là cảnh giới không ai có thể đạt được nhưng nhân vật chính nhất định sẽ làm được.
Bằng không sao có thể gọi là nhân vật chính?
Cũng lúc đó, đương nhiên sẽ có một Ma Hoàng.
Ma Hoàng này chính là chủ nhân Ma Vực, cũng là một thân phận khác của nhân vật chính.
Sau khi xử lý Liên Hoành Ngũ và khống chế Thanh Dương trấn, nhân vật chính bắt đầu giấu tài.
Lúc này hắn ẩn thân bế quan một thời gian, sau đó hắn bắt được một tiểu tặc ăn trộm ở Kỳ Quan gia và đồng thời biết được tin tức Ma Vực.
Nếu đã là ngực đực văn thì tiểu tặc đương nhiên là mỹ nữ.
Sinh ra ở Ma Vực nhưng lại bị Ma Vực trục xuất, bất đắc dĩ phải trốn trốn tránh tránh dựa vào chút tài lẻ ăn cắp tiền nhà giàu để đánh bạc, cũng là tài năng thiên bẩm của nàng.
Được, nói tới đây không thể không nhắc tới khái niệm 'ma nhân'.
Ma nhân chính là võ giả bị tẩu hỏa nhập ma võ khí nghịch hành nhưng may mắn còn sống sót hoặc là ngay từ đầu đã nghịch hành võ khí để luyện phương pháp tăng cấp nhanh.
Bọn họ khác với võ nhân lớn nhất ở phương thức vận hành võ khí.
Võ nhân là chính đạo ở đại lục Linh Võ mà ma nhân lại tu luyện công pháp dị đoan.
Tuy bọn họ bị tẩu hỏa nhập ma là do người hại nhưng lại có người vô cùng lợi hại sáng tạo ra phương thức tu luyện nghịch chuyển võ khí, uy lực cũng ngày càng cường đại.
Nếu chỉ vỏn vẹn như vậy thì cũng chỉ là một phương thức tu luyện mà thôi, uy lực càng lớn thì càng nhiều người truy đuổi.
Ban đầu những ma nhân đều được hoan nghênh, võ nhân cũng chấp nhận sự tồn tại của họ, thậm chí có người vì theo đuổi võ học mà nghịch chuyển võ khí khiến cho số lượng ma nhân ngày càng nhiều.
Nhưng ma nhân sở dĩ được gọi là ma nhân vì bọn họ không thể khống chế mình.
Võ học của ma nhân tiến triển rất nhanh, cấp bậc cũng giống như võ nhân nhưng mỗi lần đột phá đều phải cần lượng máu lớn.
Nói cách khác, chỉ cần là máu thịt tràn đầy năng lượng, có thể là yêu thú nhưng tốt nhất vẫn là của võ nhân.
Lúc đầu, ma nhân có thể khống chế bản thân nhưng càng ngày càng nhiều ma nhân thì sẽ có kẻ không thể khống chế được, không từ thủ đoạn – thời điểm họ thăng cấp không thể tự khống chế chính mình nên đã giết không ít người, thậm chí một tiểu gia tộc có thể bị một ma nhân hủy diệt!
Tình hình như vậy đã dẫn đến một hồi đại chiến giữa ma nhân và võ nhân.
Võ nhân có truyền thừa lâu năm, căn cơ thâm hậu, thần thông quảng đại đã trấn áp ma nhân, khu trục bọn họ đến một đại lục hoang vu, Ma Vực.
Từ đó về sau, ma nhân chỉ có thể sinh tồn ở Ma Vực, nếu đi đến đại lục Linh Võ mà bị người khác phát hiện thì chỉ có kết cục chết.
Sau khi nhân vật chính biết sự tồn tại của Ma Vực, hắn lập tức khống chế nữ tặc, ra lệnh cho nàng phải đưa hắn đến Ma Vực.
Dọc đường đi cùng nữ tặc, bị nhân vật chính lừa, nàng đã cam đoan sẽ che dấu cho hắn, thậm chí thế lực của nàng cũng để hắn sử dụng, thậm chí còn cam nguyện cầu xin trưởng bối ở Ma Vực.
Cứ như vậy, nhân vật chính lịch lãm ở Ma Vực chừng hai năm.
Cố Bạch thu được tin hiện tại nhân vật chính còn đang bế quan nhưng trên thực tế thì nhân vật chính đã đi cùng nhau đến Ma Vực mới đúng.
Bởi vậy nên y cũng phải hành động.
Trong thế giới này có một học viện không phải thiên chi kiêu tử thì không thể nhập học, để phối hợp với phong cách cổ võ nên đặt tên là 'học viện Kình Thiên' chuyên bồi dưỡng nhân tài.
Muốn đi vào học viện Kình Thiên thì yêu cầu cơ bản nhất là trở thành Võ quân trước 25 tuổi – đương nhiên đây chỉ là yêu cầu với người ngoài còn trong vòng vài ngàn dặm từ Hạo Dương thành thì không hạn chế tuổi tác, tỷ như ba mươi tuổi cũng thỏa mãn, cấp bậc cũng chỉ cần Võ sư.
Nói cách khác, bọn họ chỉ chiêu sinh bên ngoài là thiên tài trong thiên tài.
Học viện này nổi danh nhất là sách.
Tàng thư tháp của học viện Kình Thiên cao hơn trăm tầng, mỗi tầng đều có vô số điển tịch, công pháp tồn tại lâu đời, tất nhiều võ học thất truyền cũng có trong tàng thư tháp này.
Nếu vào học viện này tàng thư tháp sẽ mở dựa theo cấp bậc võ học, nếu có thể học được võ học cấp cao thì còn gì lợi hơn?
Cho dù là Cố Bạch cũng có chút động tâm.
Y năm nay 23, sắp vào 24, vừa vặn tuổi hạn chế.
Mà nhân vật chính thì sao, nếu kịch tình không chuyển biến thì hẳn là sau khi thành lập tổ chức ở Ma Vực thì rời khỏi đó, sau đó anh hùng cứu mỹ nhân của một gia tộc nào đó rồi biết được tin tức của học viện Kình Thiên rồi quyết định nhập học. Thời điểm đó nhân vật chính hai mươi, cấp bậc Võ quân cao cấp, vừa đúng với đẳng cấp vũ lực của Cố Bạch.
Tính tính tính, trong hai năm này, Cố Bạch có thể thừa dịp nhân vật chính ở Ma Vực để đi báo danh trước, sau đó tăng giá trị vũ lực, trở thành tinh anh của học viện thì khi nhân vật chính đến, y có thể xin ra ngoài lịch lãm.
Sau đó nhân vật chính có bộc lộ tài năng thu chiêu tiểu đệ gì đó không quan hệ đến y.
Nhất là học sinh tinh anh có thể tra được tư liệu học sinh phổ thông, đến lúc đó nếu Cố Bạch có muốn về học viện, y có thể thông qua phương thức này xác định tung tích của nhân vật chính để tránh né – dù sao nhân vật chính đã giả heo ăn lão hổ nhiều năm, chủ yếu là câu kết với một số gia tộc, lợi dụng họ để tăng cấp. Đến khi nhân vật chính có thể bước vào hàng ngũ tinh anh thì Cố Bạch đã có thể xin cơ hội tu luyện thăng cấp khác rồi.
Tóm lại nếu nắm giữ được kịch tình thì có thể tránh xa nhân vật chính.
Nghĩ đến đây, Cố Bạch rốt cuộc đã quyết định.
Lúc này, Kỳ Quan Duệ đi từ trong dục phòng (phòng tắm) ra lại phát hiện Cố Bạch đang ngẩn người nên đưa tay khua khua trước mặt y, "Ca ca, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Cố Bạch lấy lại tinh thần, mặt than nói, "Thư khố trong thành đã không thể thỏa mãn ta, mùng ba tháng sau, ta muốn tới Hạo Dương thành."
Kỳ Quan Duệ kinh ngạc, hơi hơi nghiêng đầu.
Tại nơi Cố Bạch không nhìn thấy, thần tình của hắn có chút âm trầm.
Đây là muốn....bỏ rơi hắn sao?
Lần thứ hai...bỏ rơi hắn....
Rõ ràng lần đầu ta đã tha thứ cho ngươi, vì sao ngươi lại định bỏ rơi ta lần nữa?
Kỳ Quan Duệ cảm thấy một cơn tức giận dâng lên từ đáy lòng khiến máu của hắn cuồng nộ.
Cố Bạch tiếp tục nói, "Ta muốn tới Kình Thiên học viện, ngươi..." Y dừng một chút, "Ta nghĩ muốn mang ngươi theo nhưng chỗ đó chỉ lấy Võ quân dưới 25 tuổi, nếu ngươi muốn đi chỉ có thể lấy thân phận hộ vệ. Ngươi có nguyện ý không?"
Kỳ Quan Duệ đưa tay ra sau lưng, vận chuyển huyết mạch trong cơ thể để đè xuống cái vảy trên tay hắn.
Nhưng mà lúc này xao động của hắn đã dần bình phục lại.
Kỳ Quan Duệ mỉm cười, "Ta đương nhiên là nguyện ý." Ngữ khí của hắn thực ôn nhu, "Ta sao lại muốn tách ca ca chứ? Chỉ là ta tưởng ca ca thích ở Thiên Đô thành nên có chút ngạc nhiên."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.