Xuyên Việt Ngự Y Vương Phi

Chương 14: Vì Tiếu Tình cầu tình



Sau khi ăn xong bánh ngọt Tiếu Vũ thấy Thượng Quan Lam Tuyết có chuyện muốn nói với Tiếu Tĩnh liền thức thời tìm cái cớ lui xuống, chờ sau khi nàng đi Thượng Quan Lam Tuyết lôi kéo Tiếu Tĩnh nói "Nghe nói, Vương di nương có thai?" Tuy là tiểu thư chưa xuất giá, nhưng nàng(TQLT) cũng biết ý nghĩa này, Vương di nương có thai, coi như là có phạm lỗi lớn hơn nữa Lão Phu Nhân cũng sẽ nhìn ở hài tử trong bụng bà ta(Vương di nương) mà bỏ qua cho bà ta(Vương di nương), dù sao còn muốn phải dựa vào bụng của bà ta để sinh nhi tử đấy!

Tiếu Tĩnh gật đầu "Đúng là như vậy, đã có thai hai tháng. Trong khoảng thời gian này Vương di nương cũng phá lệ cẩn thận, ngay cả cái ăn đều tìm người thử qua bà ta mới dám yên tâm ăn vào, từ khi bị Lão Phu Nhân sai người vả miệng sau đó nàng liền ngay cả Liên Tú Hà viện đều không ra, sợ là chờ sau khi qua ba tháng mới ra." Ánh mắt Tiếu Tĩnh hiện lên một tia cười nhạt, trước bão tố luôn luôn bình tĩnh, với tính tình của Vương di nương làm sao có thể đành lòng đem ái nữ nhét vào phật đường mặc kệ không hỏi hơn mười ngày? Sợ là sớm đã có đối sách để đối phó mình.

"Tìm người thử đồ ăn? Nếu là có người hạ độc vậy chẳng phải là muốn chết nhiều người vô tội sao?" Thượng Quan Lam Tuyết sinh ra ở Trung dũng Hầu phủ, từ nhỏ cẩm y ngọc thực bị người nâng ở lòng bàn tay trong che chở mà lớn lên, tự nhiên là tính tình đơn thuần thiện lương, hôm nay nghe được Vương di nương tìm người sống thử đồ ăn đúng là giật mình vô cùng.

"Để có thể cho bà ta và hài tử của bà ta sống tốt, đừng nói là tìm người thử đồ ăn sợ là tự tay giết người bà ta cũng nguyện ý." Tiếu Tĩnh như có điều suy nghĩ nói.

Vừa nghe Tiếu Tĩnh nói Thượng Quan Lam Tuyết giật mình vội vã đứng lên "Nói như thế muội chẳng phải là rất nguy hiểm sao?" Nói xong lại kéo tay của Tiếu Tĩnh làm như là phải lôi nàng đi, Tiếu Tĩnh nhẹ nhàng rút tay lại, Thượng Quan Lam Tuyết từ nhỏ liền hạnh phúc không gì sánh được, Trung dũng hầu và Trung dũng Hầu phu nhân xử phạt hạ nhân chưa bao giờ lại phạt ở trước mặt của nàng(TQLT), nàng tự nhiên cho là nhà của nàng hòa thuận giống như thiên đường, không biết có bao nhiêu người đang nhớ mong vị trí ở Trung dũng hầu.

"Biểu tỷ chớ hoảng sợ, một cái di nương nho nhỏ còn có thể đem ta Đại tiểu thư này ăn sao?" Nét mặt Tiếu Tĩnh mỉm cười nhưng trong lòng thì lại lạnh đến như băng, Vương di nương sợ là không ngừng muốn ăn mình thịt, sợ là ngay cả máu cũng cuồn cuộn không muốn buông tha, hôm nay Tiếu Tình bị giam ở phật đường đã hơn mười ngày, bà ta đã sớm đem món nợ này ghi lên đầu của mình, sợ là tương lai vừa có cơ hội bà ta liền để cho mình muốn sống cũng không được, đây chẳng phải còn muốn cho nàng khoái hoạt sao?

"Muội đã có cách đối phó?" Thượng Quan Lam Tuyết nhìn chằm chằm mặt của Tiếu Tĩnh hỏi, không buông tha một tia biểu tình trên mặt nàng(Tiếu Tĩnh), e sợ cho nàng vì để cho chính mình(TQLT) an tâm mà lừa gạt mình.

"Đây là đương nhiên, Tỷ chờ mở rộng tầm mắt đi." Sắc mặt Tiếu Tĩnh hiền hoà, ánh mắt thản nhiên vỗ tay của Thượng Quan Lam Tuyết tỏ vẻ thoải mái.

"Như vậy thì tốt, thời gian cũng không còn sớm, buổi chiều còn phải học thêu, tỷ liền đi về trước, lúc rảnh rỗi sẽ trở lại thăm muội." Thượng Quan Lam Tuyết biết nhiều lời cũng vô ích liền muốn cáo từ, nàng sao lại không biết Tiếu Tĩnh là đang an ủi nàng? Một nữ tử chưa lấy chồng sao đấu thắng một di nương đê tiện vô sỉ. Nàng nhất định phải trở lại nói cho mẫu thân và tổ mẫu chuyện của Tiếu Tĩnh đã từng có cuộc sống như thế nào ở Trấn quốc công phủ, trước đây Tiếu Tĩnh bị di nương khi dễ đó là Trung dũng Hầu phủ bọn họ không có chú ý nàng, không có chăm sóc cho nàng, hôm nay biết nàng sống ở hoàn cảnh như vậy làm sao có thể ngồi xem mặc kệ chứ?

"Muội tiễn tỷ." Nói xong liền kéo cánh tay của Thượng Quan Lam Tuyết yên tĩnh ưu nhã cầm tay của nàng(TQLT) tiễn tới ngoài cửa, sau khi nhìn nàng đi xa không khỏi khẽ thở dài một cái.

"Tiểu thư, Ngô ma ma bên người Vương di nương đã trở về." Bội Nhi cẩn thận đỡ Tiếu Tĩnh, chỉ sợ nàng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn làm rách vết thương.

"Ừ." Tiếu Tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng lại đang suy tư mục đích lần này Ngô ma ma ra cửa, chỉ sợ không phải là chuyện gì tốt.

Sáng sớm mặt trời lên cao

Bách Thọ Đường

Nhìn vết thương trên người tốt không sai biệt lắm Tiếu Tĩnh liền thật sớm đi đến Bách Thọ Đường thỉnh an Lão Phu Nhân, Lão Phu Nhân nhìn nàng đã đỡ trong lòng thật là vui vẻ "Con tới rất đúng dịp." Tiếu Tĩnh nhìn bọn nha hoàn trong tay bưng vài bộ đồ mới và đồ trang sức, Tiếu Tĩnh liền hiểu vì sao Lão Phu Nhân vui vẻ. Mấy ngày nữa là sinh nhật Lão phu nhân, Trấn quốc công phủ những năm gần đây việc vui ít, lần này nhất định là muốn tổ chức lớn.

"Lý di nương làm việc cẩn thận tỉ mỉ, chuyện thọ yến của tổ mẫu Tĩnh nhi sợ phiền phức không có cơ hội hỗ trợ cái gì." Tiếu Tĩnh cười khanh khách, dáng dấp thật khiến cho người yêu mến.

"Nhìn nha đầu kia cũng biết a!" Lão Phu Nhân vẻ mặt vui mừng nhìn Lý di nương trêu ghẹo nói.

" Vết thương trên người tiểu thư chưa hoàn toàn khôi phục, chuyện thọ yến giao cho nô tỳ là được." Lý di nương tươi cười khéo léo trả lời, hơn nửa tháng qua bà buổi tối mỗi ngày đều đến Mạn Đà Viên thăm hỏi, nhưng thật ra là bị Tiếu Tĩnh chăm sóc dạy bảo cách để bản thân quyến rũ mà không mất đoan trang, nhìn cũng không kém hơn Vương di nương bao nhiêu, hơn nữa Vương di nương đang mang thai, Trấn quốc công gần đây đều là ngủ lại ở trong viện của bà, nhìn sắc mặt bà hồng nhuận chỉ biết bà gần đây trôi qua rất thoải mái, đối với Tiếu Tĩnh cũng là càng ngày càng tốt.

"Như vậy làm phiền di nương." Nói xong Tiếu Tĩnh nhìn về phía Vương di nương đang đứng ở trong góc, sắc mặt bà ta không buồn không vui rất là bình tĩnh."Hôm nay thân thể Tĩnh nhi đã tốt, chuyện muội muội chịu phạt cũng đủ rồi, sắp tới lại là sinh nhật tổ mẫu, hay là đem muội ấy thả ra đi!" Sau khi nghe Tiếu Tĩnh nói Vương di nương ngẩng đầu một cái ánh mắt hung ác bắn về phía Tiếu Tĩnh, tiểu tiện nhân, còn dám tại đây giả bộ làm người tốt.

Sau khi Lão Phu Nhân nghe được Tiếu Tĩnh nói trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, đích nữ chính là đích nữ, không chỉ có đoan trang cao quý còn lòng dạ rộng lượng, không giống như cái di nương và thứ nữ không biết quy củ phép tắc."Ừ, Tĩnh nhi nói phải, nếu để cho người khác biết thứ nữ Trấn quốc công phủ đem đích tỷ đánh hôm nay còn bị nhốt tại phật đường đối với mặt mũi trong phủ sợ là không tốt, vẫn là Tĩnh nhi hiểu chuyện, Vương di nương một hồi liền đem nàng đón về đi!"

“Vâng! Tạ lão phu nhân tiểu thư khai ân." Nói đến ba chữ tiểu thư thì Vương di nương cố ý đặc biệt đem ba chữ này nhấn mạnh, ta lại để cho ngươi đắc ý vài ngày.

"Ừ, đem nàng giám sát chặt chẽ, chớ để lại xảy ra sai lầm mất mặt gì. Tất cả đi xuống đi!" Nói xong Tương ma ma bên người Lão Phu Nhân liền đem Lão Phu Nhân đỡ vào nội thất.

Tiếu Tĩnh mỉm cười dẫn đầu ra khỏi Bách Thọ Đường, Vương di nương nhìn Lý di nương cười nhạt "Nếu biết ngươi sẽ có ngày hôm nay, ta đã không giữ lại ngươi?"

Lý di nương mỉm cười phong tình vạn chủng " Anh Hồng ngược lại phải cám ơn Vương tỷ tỷ hạ thủ lưu tình." Nói xong liền xoay người lắc lắc eo nhỏ bước đi, hiện tại đã bị Tiếu Tĩnh huấn luyện thành một hồ ly tinh phong tình vạn chủng.

"Tiện nhân." Vương di nương hiện tại ngoại trừ mắng hai chữ tiện nhân ra thì bà ta cũng không có cách nào khác.

Mạn Đà Viên

"Vừa rồi chẳng biết vì sao tiểu thư phải mở miệng xin Lão Phu Nhân đem nhị tiểu thư thả ra?" khuôn mặt Lý di nương thắc mắc hỏi, thật vất vả mới đưa nàng ta(Tiếu Tình) đưa đến phật đường mới được an tĩnh vài ngày, vậy mà hôm nay lại chủ động mở miệng cầu tình đem nàng thả ra.

"Nguyên nhân vừa rồi lão phu nhân cũng đã nói qua, dù cho ta hôm nay không mở miệng xin thả Lão Phu Nhân cũng sẽ đem nàng ta thả ra, còn không bằng ta mở miệng cấp Lão Phu Nhân một cái bậc thang."

Lý di nương gật đầu "Thì ra là thế."

"Mấy ngày nay cha đều ngủ lại trong phòng của di nương, di nương cần phải nắm chặc cơ hội mới được a!" Tiếu Tĩnh đột nhiên nói sang chuyện khác làm rối loạn suy nghĩ của Lý di nương, trên mặt bà đột nhiên dâng lên đỏ ửng, bà mấy ngày này quả thực trải qua rất hạnh phúc, Tiếu Chính Vấn đối với bà cũng rất là ôn nhu.

"Ý tiểu thư là..." Trấn quốc công hiện tại mỗi ngày đều ở lại trong phòng bà, bà tin tưởng mình sớm muộn gì cũng sẽ có, ngược lại cũng không gấp, nên gấp chính là cái bụng của Vương di nương, nếu bà ta sinh hạ nhi tử trước, như vậy địa vị ở Trấn quốc công phủ liền vững vàng, đến lúc đó còn không biết sẽ thế đối phó các nàng như thế nào đâu!

"Ta biết di nương đang suy nghĩ gì, thời gian còn dài, sự tình sẽ luôn chuyển biến." Tiếu Tĩnh mỉm cười an ủi Lý di nương, nàng biết Lý di nương là sợ đến lúc đó Vương di nương sinh hạ nhi tử thì bà ở Trấn quốc công phủ sẽ khó mà sống.

“Đúng vậy." Lý di nương thi lễ một cái, âm thầm bội phục cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Tiếu Tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.