Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Chương 25



Trấn an Tiểu Tráng xong, hai phu phu chia nhau ra làm việc Lưu Triệt qua nhà Vương đại thúc từ sáng sớm. Thấy Lưu Triệt qua, Vương đại thúc bỏ việc trong tay. Vừa cười vừa mời Lưu Triệt vào nhà, rót trà, Vương đại thúc nói: " Tiểu Triệt a, hôm nay không đi bán hàng hay sao mà sang nhà thúc sớm vậy? "

Lưu Triệt lấy từ trong tay áo ra một gói nhỏ, đẩy về phía Vương Đại Ngưu. Lưu Triệt nói: " Còn không phải là vì có đồ tốt muốn hiếu kính đại thúc sao? Đại thúc mau xem thử đi"

Vương Đại Ngưu cười nghĩ chắc lại có gì ăn ngon qua tặng nhà mình đây. Nghĩ tới đây Vương Đại Ngưu không khỏi cảm thấy Lưu Triệt là người có tình nghĩa. Nhà mình chẳng qua chỉ giúp đỡ vài chuyện nhỏ mhư cho Tiểu Tráng vài cái trứng gà thôi. Vậy mà người này nhớ kĩ hễ có đồ gì tốt đều đem sang chia cho nhà mình. Còn dạy Hổ Tử biết chữ nữa từ sớm đã thành nhà họ Vương nợ họ rồi.

Vừa mở túi ra liền thấy mùi thơm thoang thoảng. Vương Đại Ngưu ngây ngốc nhìn trong túi, nói: " Đây...đây là lá trà? "

Lưu Triệt gật đầu, Vương Đại Ngưu lại kinh ngạc. Dù không biết nhiều về trà, nhưng vẫn có thể biết đây là đồ tốt. Đứa nhỏ này lại phí phạm trà ngon cho người không biết thưởng thức như mình làm gì? Lưu Triệt cười, không giải đáp thắc mắc của Vương Đại Ngưu. Mà chậm rãi pha trà mới cho y, trà pha xong Lưu Triệt đưa chén trà, nói: " Đại thúc thử đi"

Vương Đại Ngưu ngây ngốc nhận chén trà, uống một ngụm lớn. Mùi thơm ngập tràn trong cuống họng. Đặt chén trà xuống bàn Vương Đại Ngưu cười hà hà nói: " Tiểu Triệt đúng là trà tốt, tuy thúc không biết thưởng thức trà. Cũng biết đây là trà ngon, uống vào sảng khoái lắm"

Nói xong lại gãi đầu, nói: " Tiểu Triệt con đừng cười thúc thô lỗ thúc quả thực không biết thưởng trà. Xem ra lần này quà con tặng thúc không có số hưởng rồi. Đành lợi cho mấy người khác, thúc để tiếp khách quý vậy"

Lưu Triệt cười nói: " Thực ra đại thúc nói đúng lắm. Uống trà này sẽ cảm thấy thực sảng khoái. Đại thúc trà này là trà thảo mộc là dùng một số vị thuốc làm nên"

Vương Đại Ngưu há to miệng: " Thuốc cũng có thể làm thành trà ư? Tiểu Triệt con thật giỏi vậy trà này thúc giữ cho thẩm con uống cho khỏe"

Lưu Triệt ấm áp trong lòng, thời buổi này hiếm người coi trọng thê tử của mình như Vương đại thúc. Lại lấy một gói khác ra, Lưu Triệt nói: " Thúc xem thử gói này đi"

Vương Đại Ngưu nhận lấy gói nhỏ trong tay Lưu Triệt. Liền ngạc nhiên thốt lên: " Này là hoa? Không...trà hoa? "

Đừng hỏi tại sao Vương Đại Ngưu lại biết đây là trà hoa. Cánh hoa rõ ràng như thế trừ phi ngươi là người mù mới có thể không nhận ra, Vương Đại Ngưu thật thà nói: " Tiểu Triệt không biết trong cái đầu nhỏ của con chưa gì? Lại có thể làm ra những thứ đặc biệt như vậy quà này thúc nhận, cảm ơn con"

Lưu Triệt gật đầu, ngăn lại động tác cất trà của Vương Đại Ngưu, nói: " Đại thúc lần này con đến không phải chỉ là để tặng trà"

Lấy một tờ giấy ra, Lưu Triệt nói: " Vương thúc đây là phương thức làm hai loại trà này thúc nhận lấy đi"

Đến bây giờ Vương Đại Ngưu mới hiểu ý đồ đến đây của Lưu Triệt. Thằng bé này là muốn giúp mình kiếm tiền đây mà. Cảm động thì cảm động thật, nhưng món quà này cũng quá lớn rồi. Vương Đại Ngưu bỗng cảm thấy tờ giấy trên tay mình giống như nặng ngàn cân vậy.

Vội vàng nhét trả giấy lại trong tay Lưu Triệt. Vương Đại Ngưu nói: " Tiểu Triệt thúc hiểu ý của con. Nhưng nhà con giúp thúc nhiều rồi. Quà này quá quý thúc không thể nhận con hãy nhận lại đi"

Lưu Triệt biết Vương Đại Ngưu thực lòng muốn tốt cho mình nên từ chối. Chứ không phải là giả vờ từ chối cho có, liền cười nói: " Đại thúc khi nhà con khó khăn nhất chỉ có nhà thúc là vươn tay cứu giúp. Cái này tuy tốt nhưng con giữ cũng chẳng ích lợi gì. Người ta có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài có cái này con liền nghĩ ngay đến nhà thúc"

Thấy Vương Đại Ngưu lại muốn mở miệng từ chối. Lưu Triệt tung đòn tất sát: " Vương thúc, Hổ Tử cũng đến tuổi đi học rồi. Nếu còn chậm trễ thằng bé sẽ khó học kiến thức của con chỉ đủ để cho Hổ Tử nhận biết chữ nghĩa thôi. Chẳng lẽ thúc không muốn Hổ Tử được đi học, thi cử sao? "

Nói đến đây quả nhiên Vương Đại Ngưu liền lung lay. Vợ và con trai là tử huyệt của y. Thực ra y cũng biết Hổ Tử thích học mỗi khi thấy Tiểu Tráng đi học. Nó liền ước ao, cũng may Tiểu Tráng đi học về cũng dạy cho Hổ Tử một ít. Lưu Triệt cũng dạy cho Hổ Tử, mỗi lần nhìn thằng bé lén dùng cành cây viết chữ Vương Đại Ngưu lại cảm thấy xót xa.

Vốn không nuôi hi vọng gì, giờ lại được Lưu Triệt gieo hi vọng. Vương Đại Tráng không khỏi lung lay Lưu Triệt bèn nói: " Đại thúc chúng ta không phải người ngoài. Con coi thúc và thẩm như trưởng bối trong nhà. Coi Hổ Tử như con trai, nên mới đến đây. Thúc nhận đi, Tiểu Tráng mỗi ngày đều nhắc muốn Hổ Tử đi học chung với nó"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.