Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 32



Tuy hắn dùng là câu nghi vấn, nhưng khẩu khí lại cực kỳ khẳng định.

Chu Mộ Phỉ hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Độc Cô Lưu Vân, thấy hắn đang dùng đôi mắt đen sâu thẳm mà nhìn mình không chớp lấy một cái, trong mắt dường như đang toát ra một cỗ hỏa diễm nóng rực.

Chu Mộ Phỉ liền cảm thấy bối rối.

Nghĩ đến việc Độc Cô Lưu Vân rất có thể đã đoán ra được sự thật, gương mặt đẹp trai của y liền bốc lên hai luồng đỏ ửng khả nghi, ngập ngừng không biết nên một mực phủ nhận hay cứ hào phóng mà thừa nhận nữa.

Độc Cô Lưu Vân nhìn vẻ mặt ngượng ngùng quẫn bách của y, thì đã xác định được.

Cho dù hắn vẫn chưa hiểu vì sao Điêu Nhi lại bỗng dưng biến thành người, nhưng hiện tại hắn đã có thể xác định, tối hôm qua, lúc bản thân trúng xuân dược làm cho ý loạn tình mê, người cùng hắn qua đêm không phải là Âu Dương Phong, mà là Điêu Nhi của hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Độc Cô Lưu Vân không khỏi vừa áy náy lại đau lòng. Hắn âm thầm vận công, dùng chân khí cưỡng ép ngăn chặn đoàn hỏa diễm đang điên cuồng thiêu đốt trong bụng kia, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Điêu Nhi, sao không nói cho ta biết sự thật? Sao lại để ta hiểu lầm người đêm qua là Âu Dương Phong? Ngươi rõ ràng là có cơ hội để nói…..” Chu Mộ Phỉ nghe vậy liền xù lông!

Mẹ nó, ngươi bảo ông đây làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra sự thật hả, nói cho ngươi biết tối qua ông vừa mới biến thành người thì bị ngươi đè luôn sao?!

Trước đừng nói tới việc thằng nhóc ngươi có tin hay không, ông đây tốt xấu gì cũng là một thằng đàn ông, lại bị tên cùng giới tính ooxx như vầy lại như vậy, cái loại chuyện này sao có thể không biết xấu hổ mà nói huỵch toẹt ra chứ!

Ặc…. Cho dù có viết thì cũng ngượng viết không được nha!

Chu Mộ Phỉ bùng phát nội tâm tê rống.

Trên thực tế, y chỉ tức giận trừng mắt nhìn Độc Cô Lưu Vân, một chữ cũng không nói ra miệng.

Độc Cô Lưu Vân: “……” Sao Điêu Nhi không trả lời ta?

Chẳng lẽ y không biết nói sao?

Không đúng, vừa rồi ta rõ ràng nghe thấy y nói chuyện với ta mà!

Độc Cô Lưu Vân tiến lên trước một bước, thử nói: “Điêu Nhi?”

Chu Mộ Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Đổi lại là ngươi bị nam nhân đè, ngươi sẽ không biết xấu hổ mà đi thông báo khắp nơi sao?! Còn nữa, ta tên là Chu Mộ Phỉ, không phải Điêu Nhi!”

“Chu…..Mộ Phỉ?” Độc Cô Lưu Vân có chút mất mác: “Đây là tên của ngươi sao? Ngươi chưa từng nói cho ta biết…..”

Nhưng hắn lập tức điều chỉnh lại cảm xúc: “Vậy ta gọi ngươi là Phỉ Nhi ….” Nhìn sắc mặt càng lúc càng âm trầm của Chu Mộ Phỉ, vội vàng sửa miệng: “Mộ Phỉ nhé?”

Sắc mặt của Chu Mộ Phỉ lúc này mới tốt lên được một tí, gật gật đầu, qua lát sau mới lo lắng nói: “Nếu ngươi biết người tối hôm qua…. Là ta, vậy sau này ngươi có còn thân cận với Âu Dương Phong nữa không?”

Nghe y nhắc tới Âu Dương Phong, Độc Cô Lưu Vân mới nhớ tới tiểu tử kia đã lừa mình thảm biết bao nhiêu…. Đáng giận nhất chính là y cư nhiên lại chuốc thuốc mình!

Nghĩ đến đây, Độc Cô Lưu Vân mới nhớ trong cơ thể của mình vẫn còn thuốc Âu Dương Phong hạ: Mẹ nó khó trách trong lòng vừa nóng vừa ngứa như có con mèo nào cào vậy!

Vừa rồi nhìn thấy Điêu Nhi biến thân, tâm tình quá mức kích động nên quên mất, giờ vừa nghĩ tới, Độc Cô Lưu Vân liền cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào hừng hực, mỗi một lỗ chân lông đều kêu gào muốn phát tiết cỗ lửa dục đang càng lúc càng nóng kia, quả thực là hắn sắp bị thiêu thành tro rồi.

Hai mắt Độc Cô Lưu Vân sáng ngời nhìn thanh niên tuấn mỹ cực kỳ ngon miệng ở đối diện, gian nan nuốt một ngụm nước miếng: “Không đâu, ngược lại ta còn tìm y tính sổ nữa kìa!” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới phát hiệng giọng nói của mình vừa khàn vừa khô, khác hẳn bình thường.

Chu Mộ Phỉ cũng nghe ra giọng nói của hắn là lạ, liền nhìn kỹ Độc Cô Lưu Vân, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ một cách khác thường, trong đôi mắt đen kia lại có một cỗ lửa nóng quen thuộc đang bùng cháy, không khỏi lui về sau một bước, cảnh giác nói: “Ngươi, ngươi làm sao vậy?”

Dược hiệu trong cơ thể Độc Cô Lưu Vân lúc này đã phát huy đến mức đỉnh điểm, cho dù thần trí của hắn xem như là thanh tỉnh, nhưng cỗ xúc động cường liệt kia vẫn nhanh chóng phá tan lý trí của hắn.

Hắn tiến lên hai bước, tóm chặt lấy hai tay của Chu Mộ Phỉ, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ta, ta bị Âu Dương Phong hạ dược…. Điêu Nhi, Mộ Phỉ, ngươi, ngươi giúp ta đi….”

Đậu xanh rau má! Không phải đâu nha, lại nữa sao!

Chu Mộ Phỉ hắc tuyến đầy mặt, muốn rút tay ra khỏi tay Độc Cô Lưu Vân, nhưng sức lực của đối phương không phải là lớn bình thường đâu nha, cứ như là cái đai sắt quấn chặt lấy tay y, mà y thì vừa mới hoàn tất quá trình biến người, toàn thân trên dưới đều mềm nhũn vô lực, đương nhiên không thể tránh thoát rồi.

Độc Cô Lưu Vân cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung ra, rất thống khổ, không thể tự chủ được mà ôm lấy người thanh niên tóc xám trước mắt, trong giọng nói lộ vẻ vô cùng lo lắng: “Mộ Phỉ, ngươi giúp ta đi….Ta thật là khó chịu….” Vừa nói vừa cầm lấy tay y đưa xuống dưới bộ vị đã sớm cương cứng ngắc giữa hai chân.

Chu Mộ Phỉ vừa chạm vào “cái cây” nóng bỏng giữa hai chân hắn, trong đầu liền xẹt qua tình cảnh mình bị tra tấn đến muốn chết đi sống lại đêm qua, toàn thân phát run lên, theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng lại bị Độc Cô Lưu Vân hung hăng đè lại không thể động đậy.

Lông tơ toàn thân Chu Mộ Phỉ đều dựng thẳng lên trời, nơm nớp lo sợ mà nói: “Độc Cô Lưu Vân, ngươi, ngươi bình tĩnh một chút….Ta, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi giải dược….”

Nhưng mà hiện giờ Độc Cô Lưu Vân làm sao còn có thể bình tĩnh được nữa, nhìn thấy thanh niên tóc xám tuấn mỹ thon dài ở trước mắt, toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn đều là cách thức làm sao để đè y xuống tùy ý hành động, làm sao có thể nghe thấy đối phương đang nói cái gì.

Độc Cô Lưu Vân cơ hồ là dựa vào bản năng đặt thanh niên trong lòng lên giường, sau đó cúi người đè lên người y, hai tay nắm chặt tay y ngăn y phản kháng, sau đó vội vã cúi đầu hôn lên cánh môi duyên dáng của người dưới thân.

Giây tiếp theo, hắn liền bị xúc cảm ấm áp mềm mại ngon lành kia kích thích, lửa dục trong cơ thể càng phát tác mãnh liệt hơn.

Độc Cô Lưu Vân bất chấp người ở dưới thân đang chống cự, cương quyết đưa đầu lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng của Chu Mộ Phỉ, cuốn lấy đầu lưỡi không chỗ trốn của y mà mút thật mạnh.

Trong phòng liền vang lên tiếng hôn chậc chậc dâm mỹ, khiến gương mặt tuấn tú của Chu Mộ Phỉ bất giác đỏ bừng lên.

Y bị cưỡng ép mở miệng để cho người ta hung hăng vừa mút, vừa hôn, vừa liếm, vừa chà. Đầu óc thì trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được hành động bá đạo và khí tức nam tính quen thuộc của đối phương.

Đầu lưỡi bị lực lớn mút vào bắt đầu run lên từng đợt, đồng thời còn có một cỗ tê dại xa lạ dần dần xâm nhập vào não, khiến toàn thân Chu Mộ Phỉ nhũn ra, chỉ có thể thừa nhận cái hôn kích thích của đối phương.

Độc Cô Lưu Vân còn đang chìm đắm trong cảm giác tuyệt vời mà nụ hôn mang lại, không thể khống chế được mà gia tăng lực hôn.

Hắn tham lam liếm hút nước miếng thơm ngọt trong miệng của người dưới thân, thẳng đến lúc cả hai sắp không thở nổi mới lưu luyến kết thúc nụ hôn cực kỳ ngọt ngào này, sau đó ngẩng đầu, hai tay nhanh nhẹn xé mở quần áo của Chu Mộ Phỉ, rồi cởi đai lưng của y.

Chu Mộ Phỉ vừa mới phục hồi tinh thần, liền thấy đai lưng sắp sửa bị người ta tháo, quần cũng sắp bị cởi, không khỏi hoảng loạn vừa liều mạng giãy dụa vừa bất chấp tất cả mà kêu lên: “Độc Cô Lưu Vân ngươi dừng tay lại cho ta! Cúc hoa của lão tử còn sưng đây này, sao ngươi có thể như vậy….”

Độc Cô Lưu Vân nghe thấy giọng nói của y, lửa dục trong mắt khẽ tối xuống, động tác cũng khựng lại.

Hắn cúi đầu chăm chú nhìn Chu Mộ Phỉ, trong đôi mắt đen kia rốt cục cũng khôi phục một chút thanh tỉnh.

Sau đó, trong mắt hắn chậm rãi nổi lên biểu tình mất mác rõ ràng, khàn giọng mà nói: “Điêu….. Mộ Phỉ, ngươi không muốn sao?”

Chu Mộ Phỉ kinh ngạc nhìn đôi mắt xinh đẹp của hắn, hô hấp không khỏi hơi cứng lại, thần trí đột ngột hoảng hoặc*, trong lúc nhất thời quên mất phản kháng, cũng quên luôn trả lời câu hỏi của hắn.

*hoảng hoặc: vừa có vẻ bừng tỉnh lại có vẻ như nghi hoặc.

Độc Cô Lưu Vân không chờ y đáp lại, vừa rồi Chu Mộ Phỉ kịch liệt phản kháng đã nói đáp án cho hắn biết rồi, Độc Cô Lưu Vân không muốn nghe chính miệng y nói thêm lần nữa.

Hít sâu một hơi, Độc Cô Lưu Vân cắn răng điểm huyệt đạo của mình, cố nén lửa dục trong cơ thể, nói: “Ngươi rót cho ta ly trà lạnh đi….”

Chu Mộ Phỉ nhìn động tác điểm trụ huyệt đạo của hắn, bỗng trong lòng chấn động, đồng thời lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng có chút mất mác.

Nhưng tiếp đó y lại vụng trộm mắng mình một câu “Thật không biết tự trọng, chẳng lẽ còn muốn bị hắn bạo cúc thêm lần nữa sao”, sau đó dùng tay lẫn chân bò xuống giường, chạy đến cạnh bàn rót một ly trà lạnh đút cho Độc Cô Lưu Vân uống.

Nhìn Độc Cô Lưu Vân từng ngụm từng ngụm uống trà lạnh ly, Chu Mộ Phỉ bỗng cảm thấy có một cỗ khô nóng đang tùy ý chạy loạn trong cơ thể mình, hơn nữa càng lúc càng có xu thế nghiêm trọng, trong lòng không khỏi buồn bực một trận: Bản thân rõ ràng là không có trúng xuân dược, vì sao lại có phản ứng giống như trúng vậy chứ!

Đút Độc Cô Lưu Vân uống trà xong, Chu Mộ Phỉ vội vàng quay về cạnh bàn, sau đó cũng rót cho mình một ly trà, ngửa đầu uống cạn.

Nhưng mà, đợi y uống xong mới phát hiện, cỗ lửa nóng trong cơ thể mình không hề giảm bớt, ngược lại càng phát cuồng thêm. Y thậm chí còn cảm nhận được hạ thân của mình đang phát sinh biến hóa, vừa cúi đầu liền thấy, quả nhiên chiếc quần dài vốn thuộc về Độc Cô Lưu Vân đã bị dựng cao lên thành một cái lều nhỏ rồi.

Lại nhìn Độc Cô Lưu Vân, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đỏ bừng đang nằm trên giường thở dốc, bộ phận quan trọng ở giữa hai chân cũng đang dựng cao cao dưới quần, tình huống dĩ nhiên tệ hơn y rồi.

Chu Mộ Phỉ lại đút cho Độc Cô Lưu Vân thêm hai ly trà lạnh nữa, bản thân cũng uống vài chén, nhưng lại không thể ngăn lại lửa dục điên cuồng trong cơ thể.

Chu Mộ Phỉ không khỏi nôn nóng, muốn ra ngoài tìm Âu Dương Phong đem về ép hỏi thuốc giải, nhưng bộ dáng của y và Độc Cô Lưu Vân như thế này thì làm sao mà ra ngoài, huống chi cũng chưa chắc Âu Dương Phong có thuốc giải.

Mắt thấy Độc Cô Lưu Vân nằm trên giường sắc mặt càng lúc càng đỏ, cả thân thể bị lửa dục nhuộm thành một màu hồng nhạt, khuôn mặt tuấn tú đau đớn đến mức có chút vặn vẹo, Chu Mộ Phỉ cảm thấy đau lòng không nói nên lời.

Lại cúi đầu nhìn thằng nhỏ của mình lại trướng lớn thêm một vòng, cứng đến phát đau, Chu Mộ Phỉ cắn chặt răng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên thần sắc anh dũng hi sinh: Mẹ nó, ông chấp hết, không phải chỉ là làm thêm một trận nữa thôi sao? Đâu phải chưa từng làm qua, hơn nữa bản thân có phải là đàn bà con gái đâu, làm gì phải nhăn nhăn nhó nhó như thế, cùng lắm thì để hắn chọt cúc hoa của mình thôi, hai người giúp đỡ giải quyết dược tính cho nhau thôi mà, không thể để cho cái người đang sống nhăn răng bị nghẹn chết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.