Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 32: Vậy tôi có được thưởng gì không?



Cuộc sống sinh hoạt thời cấp ba sẽ luôn có một số nhân vật nổi tiếng làm đề tài câu chuyện cho các bữa ăn, mấy kẻ nhiều chuyện rất nhanh sẽ truyền bá ra, thậm chí có người trực tiếp mở một bài post khác, dùng giọng điệu tràn đầy phấn khởi hóng phốt.

[Tới tới tới, một trận có tính chất lịch sử như vậy, khẳng định phải có tên.]

Lâu chủ: Cao Phong người này đã sớm nổi danh, chủ post học cùng khối với hắn, sự tích của hắn toàn khối đều biết. Năm ngoái hắn trực tiếp chống đối giáo viên chủ nhiệm, còn khiến giáo viên ngữ văn tức giận tới mức bỏ ra ngoài, mỗi ngày trốn học đánh nhau, là kẻ hung hãn. Trần Chí Kiệt lúc trước có thể chèn ép hắn trở thành giáo bá, ít nhiều gì cũng nhờ vào ông anh trai đầu lĩnh lưu manh của mình. Hiện tại thì sao, Tống Dụ đột nhiên hạ chiến thư với hắn, quả thực rất khiến chủ post kinh ngạc.

Nếu tôi đặt tên, tôi sẽ gọi là –– “Cây cỏ quật khởi, những năm tháng tôi một mình đấu lại giáo bá”, khà khà.

1L: Gheeeeee, nghe như tên truyện vậy.

2L: Tôi đặt là ‘Chiến trận Tống Cao’, nghe có cảm giác lịch sử không.

3L: Nhất Trung kinh sự: Song long đoạt vị.

4L: Huyết chiến trên đỉnh Thư Sơn!!!

5L: Đại chiến có một không hai tòa Thư Sơn

Thảo luận mấy thứ này phần lớn là con trai, huyền huyễn cùng võ hiệp đã đọc nhiều, nói chuyện say sưa.

6L: Hoan nghênh vào xem chương trình võ thuật đặc biệt mùa khai giảng của trường Nhất Trung thành phố C, ai là giáo bá?

Lúc này, một ID quen thuộc xuất hiện.

7L Ông xã Dụ ca của cưng: Không bằng nói là chương trình phụ huynh và con cái đặc biệt mùa khai giảng, Cao Phong tìm cha, khiến người cảm động rơi nước mắt.

“…”

Toàn diễn đàn.

8L: … Tôi muốn cười, nhưng tôi là người lớp A15, sợ bị đánh, thôi vẫn nhịn xuống đi.

9L: Phát ngôn trên mạng của thằng Dụ từ xưa đến nay sẽ không làm tôi thất vọng.

10L: Không phải là không lên mạng nữa sao? Lại trở lại rồi.

11L: Con mẹ nó ha ha ha ha ha ha ha tôi đang ăn khuya, suýt chút nữa cười tới làm rớt điện thoại di động vào bát.

12L: Được rồi, rõ rành rành rồi, Dụ ca cậu thừa nhận đi, cậu chính là Tống Dụ.

Tống Dụ tắt điện thoại di động, không để ý tới tình hình đằng sau. Cậu lần đầu tiên thấy người chạy tới chịu đánh như vậy, Cao Phong thật là một kẻ kỳ lạ. Trước khi ngủ, bà ngoại Mạnh gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu cuối tuần này có về nhà không. Ngón tay Tống Dụ ấn lên màn hình, dừng một chút, định gọi điện thoại lại, nhưng cân nhắc rằng bà ngoại coi chừng đã ngủ rồi nên đành thôi.

[Vâng, cuối tuần cháu sẽ về. Bà ngoại ngủ ngon.]

Nhưng không ngờ bà ngoại Mạnh giờ này vẫn còn chưa ngủ, quá mười phút đã gửi tin nhắn lại cho cậu.

[Dụ Dụ ở trường học đã quen chưa, hôm nay bà cùng một người bạn nói chuyện, cháu gái bà ấy cũng học Nhất Trung giống cháu, ở lớp A3, các cháu có muốn kết bạn với nhau không?]

Tống Dụ nhíu mày lại. Kỳ thực, từ lúc khai giảng đến giờ, ngoại trừ mấy người bạn thân bên cạnh, còn lại ai cậu cũng không quen.

Nhưng đối với bà ngoại, cậu dùng giọng điệu rất ôn nhu, từ chối một cách uyển chuyển.

[Cháu muốn làm quen với người ta, nhưng người ta không nhất định sẽ muốn làm quen với cháu nha *cười khóc* *cười khóc*]

[Kết bạn hay là vẫn thuận theo tự nhiên đi ạ ~]

Sau đó Vương Từ vẫn không đi học, Tống Dụ muốn tìm gã ta gây sự cũng không biết tìm chỗ nào. Thứ năm, lúc cậu đi vệ sinh trong giờ tập đọc buổi sáng, trở về thì bắt gặp Âu Y Liên đứng ở cửa phòng học, giáo huấn một bạn nữ sinh.

Nữ sinh kia Tống Dụ khá quen thuộc, nhìn thấy chiếc kẹp ngôi sao trên tóc cô bé, màu vàng, sáng lấp lánh.

Hậu tri hậu giác nhớ lại, đây không phải là cô bé ngồi hàng đầu bữa nọ trực tiếp mở miệng gọi câu là ông xã kia sao?

Âu Y Liên nhíu mày, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Xin nghỉ, mới khai giảng được mấy ngày mà đã xin nghỉ? Một học sinh thì lấy đâu ra nhiều chuyện quan trọng như vậy?”

Cô bé vừa gấp gáp vừa oan ức, đôi mắt đỏ lên: “Cô ơi, bà nội em thật sự bị bệnh, ba mẹ em gọi điện nói với em rằng bệnh cực kỳ nghiêm trọng, em sợ em về không kịp, bỏ lỡ mất cơ hội lần cuối cùng gặp bà.”

Âu Y Liên giọng điệu xem thường: “Người lớn tuổi một năm sinh bệnh bao nhiêu lần, lớn lớn nhỏ nhỏ, chẳng lẽ mỗi lần trò đều muốn xin nghỉ sao.”

Cô bé bật khóc, “Em thật sự rất sợ. Đợi lát nữa em kêu ba mẹ em điện thoại cho cô có được không. Cô phê chuẩn cho em trước đi, em xin cô.”

Âu Y Liên cảm thấy phiền vô cùng: “Chết thì điện thoại rồi phê có được không hả, trò gấp cái gì.”

Đôi mắt trong suốt của nữ sinh rưng rưng, sững sờ nhìn cô ta, như thể cô bé không ngờ lời nói như vậy lại ra khỏi miệng một người giáo viên.

Âu Y Liên lát sau mới nhận ra mình nói chuyện không đúng, nhưng cô cũng không thể hạ mặt mũi để xin lỗi một người học sinh, trợn mắt trừng một cái, giẫm giày cao gót muốn tiến vào phòng học, lưu lại một câu: “Thích khóc như vậy thì đứng bên ngoài khóc một tiết đi, nước mắt khô rồi thì đi vào. Học sinh bây giờ chỉ thích không ốm mà rên, chút chuyện gì cũng muốn xin nghỉ.”

Tống Dụ từ phía sau lạnh lùng nói: “Dừng lại.”

Âu Y Liên nghe giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn thấy Tống Dụ, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Tống Dụ? Bây giờ là giờ tập đọc phải không? Trò làm cái gì vậy? Không có chút kỷ luật, học sinh mà không có dáng vẻ của học sinh. Tôi thấy trò cũng theo trò kia đứng bên ngoài hết một tiết đi! Người như trò sau này ra xã hội chính là loại bại hoại. Tương lai trò dựa vào cái gì mà kiếm ăn, dựa vào bệnh tật của mình sao, tôi nói ––”

Giọng nói của cô bị đánh gãy bởi âm thanh từ điện thoại di động của Tống Dụ.

Lời đối thoại trong đoạn ghi âm rõ ràng truyền ra.

“Cô ơi, bà nội em thật sự bị bệnh, ba mẹ em gọi điện nói với em rằng bệnh cực kỳ nghiêm trọng, em sợ em về không kịp, bỏ lỡ mất cơ hội lần cuối cùng gặp bà.”

“Người lớn tuổi một năm sinh bệnh bao nhiêu lần, lớn lớn nhỏ nhỏ, chẳng lẽ mỗi lần trò đều muốn xin nghỉ sao.”

“Em thật sự rất sợ. Đợi lát nữa em kêu ba mẹ em điện thoại cho cô có được không. Cô phê chuẩn cho em trước đi, em xin cô.”

“Chết thì điện thoại rồi phê có được không hả, trò gấp cái gì.”

Sắc mặt Âu Y Liên trắng bệch.

Nữ sinh kẹp tóc bên cạnh cũng mắt đỏ ửng, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Đôi mắt Tống Dụ màu rất nhạt, mặt không chút cảm xúc: “Cô xứng đáng làm giáo viên chủ nhiệm lớp này à.”

Âu Y Liên chỉ thấy đầu óc choáng váng, đoạn đối thoại này mà truyền ra ngoài thì hậu quả khó mà lường được. Cô hiện tại đang trong giai đoạn đánh giá giáo viên, đầu ngón tay cầm giáo án trắng bệch. Một lát sau, cô ta lộ ra một nụ cười: “Cô, cô ngày hôm qua chuẩn bị giáo án đến đầu óc mơ hồ rồi, vừa nãy đều là mê sảng. Được rồi, các em tới văn phòng của cô một chuyến.”

Tống Dụ không thèm để ý tới cô ta: “Phê đơn xin nghỉ trước đã.”

Trường Nhất Trung kiểm soát cổng trường phi thường nghiêm ngặt, lúc đi học nếu không có đơn xin nghỉ căn bản không ra được.

Âu Y Liên cắn răng, hung tợn trừng Tống Dụ một cái, ký tên mình xuống tờ đơn xin nghỉ của nữ sinh, dùng sức tới mức đầu bút bi sắp đâm thủng trang giấy: “Con dấu ở văn phòng của cô.”

Nữ sinh hơi bị dọa sợ.

Tống Dụ tiến lên một bước, đứng cạnh cô bé, lạnh nhạt nói: “Đi, tôi đi cùng cậu.”

Cô bé sững sờ, ngón tay cầm lấy cây bút, nghiêng đầu nhìn thiếu niên cao gầy đứng dưới ánh mặt trời. Mắt cô đỏ bừng, rơi lệ nghẹn ngào: “Cám ơn… cám ơn Dụ ca.”

Văn phòng.

Âu Y Liên đóng dấu xong, lộ ra một nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói với nữ sinh kia: “Lâm Song Thu, là Thu Thu phải không? Đừng để lời nói lúc nãy của cô ở trong lòng, đều là do cô hôm qua vội vàng soạn bài cho các em, gấp tới bị váng đầu, ăn nói bậy bạ. Cô cũng có ông bà, đương nhiên có thể hiểu được tâm tình này của em.”

“Ồ, cô xem thông tin cá nhân của em, quê nhà của Thu Thu ở nông thôn, điều kiện gia đình không quá tốt, nhập học đều dựa vào thành tích mà được miễn học phí. Học kỳ này mỗi lớp có một suất học bổng giúp đỡ học sinh nghèo của quốc gia, đợi đến lúc đó cô sẽ liên hệ với em.”

Lâm Song Thu nắm thật chặt tờ đơn nghỉ phép, chỉ cúi đầu, bờ vai run rẩy, thấp giọng ‘Ừm’ một tiếng.

“Cám ơn cô.”

Não bộ của cô bé trì trệ, Tống Dụ ở ngay bên cạnh, cô đang ở thời kỳ thiếu nữ mẫn cảm tự ti, xấu hổ tới mức hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Nhưng đơn nghỉ phép đã tới tay, không có việc gì vượt qua được nỗi lo lắng về người bà của mình, cô bé gần như là chạy ra khỏi văn phòng.

Chờ Lâm Song Thu đi rồi, Âu Y Liên mới thả bút lên mặt bàn, rõ ràng một bụng tức giận, nhìn Tống Dụ không cười nổi, chỉ biết tiếp tục đè nén lửa giận.

“Đơn xin nghỉ tôi cũng đã phê, vừa rồi chỉ là nhất thời nói nhầm. Tôi cũng là người, luôn có thời điểm nhanh mồm lỡ miệng, trò cũng không cần cứ túm chặt không tha. Lời nói của tôi làm tổn thương Lâm Song Thu, tôi cũng đã bồi thường rồi. Trò còn muốn thế nào?”

Tống Dụ nhàn nhạt nói: “Em vốn ở lại lớp này là để khiến cô khó chịu, nhưng em phát hiện, kỳ thực vẫn luôn là cô khiến em buồn nôn.”

Âu Y Liên cả đời này đây là lần đầu tiên bị học sinh chê cười như vậy, vò mẻ chẳng sợ nứt, giận dữ: “Tống Dụ! Trò nếu không thích tôi thì cút đi! Lớp A1 cũng không chứa nổi ôn thần như trò! Đoạn ghi âm này trò có tuồn ra ngoài thì sao, dư luận bên ngoài dù có nhiều hơn nữa, trò thử xem Nhất Trung có đuổi việc tôi không!”

Lấy thâm niên của cô ta, có thể được nhận vào trường chuyên cấp ba của thành phố, còn làm chủ nhiệm lớp, nếu phía trên không có ô dù thì không thể nào.

Nhưng mà Tống Dụ ở thành phố C, không sợ nhất chính là so gia cảnh.

Cậu nở nụ cười với Âu Y Liên: “Được rồi, em sẽ nhìn xem.”

Ánh mắt Âu Y Liên trên người cậu âm lãnh tới mức gần như đâm ra một cái lỗ, rất lâu sau mới nhấc môi xì cười một tiếng: “Tống Dụ, thế tôi dạy trò một điều. Người trẻ tuổi có tinh thần trọng nghĩa là tốt, nhưng rất nhiều thứ cũng không đơn thuần như sách giáo khoa, ra xã hội rồi trò sẽ hiểu, cũng sẽ hiểu được một số cách làm việc của tôi.”

Tống Dụ ngoài cười nhưng trong không cười: “Ồ.”

Trở về chỗ ngồi, Tống Dụ liền gửi đoạn ghi âm cho hiệu trưởng. Nhưng chỉ mỗi đoạn ghi âm thì còn lâu mới đủ, Âu Y Liên nhất định sẽ xử lý bên Lâm Song Thu, đây là chuyện không nhỏ cũng không lớn, nữ sinh cái tuổi này chắc chắn sẽ có chút nhút nhát, không muốn gây chuyện. Dù sao, nếu Âu Y Liên thật sự không bị đuổi việc, ba năm còn lại sẽ là cơn ác mộng của bọn họ.

Cậu dù sao cũng có thể hiểu.

Tiết tập đọc cấp ba ồn ào náo nhiệt, không có tính bắt buộc, có người đọc thơ văn, có người đọc tiếng Anh, có kẻ nghịch ngợm thừa dịp xung quanh ầm ĩ mà tán gẫu.

Mã Tiểu Đinh đang nói chuyện với Hề Bác Văn: “Hôm qua ông chủ tiệm net giới thiệu cho tôi một trò chơi, ‘Chí Tôn Cuồng Kiêu’, tôi cmn tưởng rằng hay lắm, kết quả là toàn bộ quá trình nhàm chán muốn chết, làm nhiệm vụ kiếm điểm kinh nghiệm, còn không bằng chơi ma sói.”

Hề Bác Văn từng chơi chung với y một lần, quả thực là ác mộng: “Là cái lần mà ông tuyên bố: ‘bố đây là tiên tri, ai dám đối nghịch với bố, bố chém chết’ đó hả?”

Mã Tiểu Đinh: “… Thật thật giả giả, tôi đây là đang mê hoặc người tốt, ông có hiểu không?!”

Hề Bác Văn: “Ông mê hoặc thành công, người tốt cảm thấy ông hoặc là sói, hoặc là dân thường, vote chết không hề lỗ.”

Người ngồi bên cạnh bọn họ đều bật cười.

Tạ Tuy phát hiện Tống Dụ từ khi trở về vẫn xuất thần, hỏi cậu.

“Làm sao vậy?”

Tống Dụ không muốn để hắn biết những việc này, lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

Mã Tiểu Đinh bỗng nhiên vỗ vỗ vai Tống Dụ, hai mắt tỏa sáng: “Dụ ca, Dụ ca! Trận quyết chiến tòa Thư Sơn ngày mai anh thật sự đáp ứng!”

Tống Dụ: “…”

Ồ, giờ mới nhớ ra còn có cái thứ này.

Mã Tiểu Đinh đối với Tống Dụ an tâm trăm phần trăm: “Chậc, vậy là giáo bá Nhất Trung sợ rằng phải đổi chủ rồi. Em cá là không tới mười phút, Cao Phong sẽ ngã xuống đất gọi cha.”

Hề Bác Văn bịt lỗ tai: “Nhỏ giọng một chút, tôi thấy ông lại đẩy Dụ ca vào chỗ chết rồi.”

Tống Dụ không muốn đáp lời.

Mã Tiểu Đinh vẫn tràn đầy phấn khởi: “Đánh nhau xong, thứ sáu tan học Dụ ca có muốn đi tiệm net không! Tìm hiểu về ‘Chí Tôn Cuồng Kiêu’ một chút! Tuy rằng em nói nó rất nhàm chán, nhưng thiết kế nhân vật của nó cực đẹp nha. Chân dài ngực bự, quần áo còn thiếu vải, hí hí hí hí.”

Tống Dụ trợn mắt trừng y một cái: “Tôi không thích ngực bự.”

Bất quá, nói đến cuối tuần Tống Dụ mới đột nhiên nhớ ra. Hình như trong sách gốc, Tạ Tuy mỗi cuối tuần đều sẽ đi làm thêm.

“Cậu cuối tuần này có dự định gì không?”

Tạ Tuy cũng không định làm gì, chuyện bên Tạ gia nơi thành phố A còn rất xa, bên cạnh cũng không có người nào phiền phức. Vừa nghĩ vậy, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên rung lên một cái.

Hắn thả bút xuống, cụp mắt, thản nhiên nhìn tin nhắn.

Một người xa lạ. Một tấm hình chụp trộm, là bóng lưng của bà nội hắn. Một câu nói.

“Thứ sáu sau khi tan học ở lại trong phòng học.”

À.

Môi hắn cong lên, nhỏ tới mức không nhìn thấy.

Tống Dụ vẫn tiếp tục hỏi: “Thứ bảy này tớ về nhà một chuyến, sau đó chúng ta cùng đi thư viện học, được không, cậu giúp tớ học bổ túc một chút.”

Tạ Tuy xóa tin nhắn đi, nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Tống Dụ, cười: “Vậy tôi có được thưởng gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.