Đèn hành lang của Lâm Thủy đều được điều chỉnh đặc biệt tối mờ, màu xanh lam lạnh lẽo. Mỗi một gian phòng đều đóng chặt, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thảm đỏ dày nặng hấp thu tất cả âm thanh. Tống Dụ đi theo đèn chỉ dẫn, đi về phía trong cùng.
Sau khi đi vệ sinh, Tống Dụ rửa tay, định trực tiếp gửi một tin nhắn cho anh họ là được rồi. Dù gì cậu cũng không muốn tiếp tục nghe bọn họ ca hát.
Lúc này, hai nhân viên mặc đồng phục Lâm Thủy bước ra từ buồng WC, đứng bên cạnh cậu trò chuyện.
Tiếng nước ào ào, thanh âm của bọn họ rõ ràng truyền vào tai Tống Dụ.
“Mấy đứa trẻ con bây giờ đều cứng đầu vậy sao?”
“Đúng vậy, không biết nên gọi nó là ngu ngốc hay là ngây thơ.”
“Thật sự là mù quáng mà tự phụ. Con nhỏ kia vừa nhìn liền biết là chuyên làm nghề này, chảy hai giọt nước mắt là biến thành bạch liên hoa thanh thuần rồi sao? Tôi đoán ả không ngờ sẽ đụng phải một kẻ hung hãn như Vương nhị thiếu, đang tính ngay lúc đó chạy trốn mới kêu thằng nhóc người mới đó tới giúp mình ứng phó.”
“Vương nhị thiếu chơi gái chưa bao giờ nương tay, ả không muốn chịu tội liền đẩy người ta xuống hố lửa, thật độc ác.”
“Vấn đề là thằng nhóc kia vẫn tin vào mấy lời ma quỷ của ả. Nực cười, nó nghĩ mình là con trai liền an toàn sao? Cuộc sống cá nhân của Vương nhị thiếu vô cùng hỗn loạn, thằng nhóc kia bề ngoài như vậy, vào đó bồi rượu, lúc đi ra coi chừng mất mẹ nó nửa cái mạng rồi.”
Đóng vòi nước lại, một người dừng một chút, đột nhiên bảo: “Tôi nghe quản lý nói thằng nhóc kia còn là học sinh cấp ba đó. Lần này nếu có chuyện gì coi chừng bị lên thời sự.”
Tên còn lại cười nhạo: “Trách ai được, một người muốn đánh một người muốn chịu, cũng không ai ép nó. Hơn nữa, cậu yên tâm, có Vương gia ở đây, tin tức này không luồn ra được.”
Tống Dụ cầm khăn lau lau tay, nghĩ thầm trong thế giới hào môn chính là kỳ diệu như vậy, pháp luật xã hội như là đồ trang trí.
Đương nhiên, nếu không phải như vậy, làm sao có thể thuận lợi cho đám óc chó làm mấy chuyện cầm thú cơ chứ.
Tống Dụ không phải là người thấy chết không cứu, dự định sẽ nói chuyện với quầy lễ tân về chuyện này sau. Cậu cũng không thể trơ mắt nhìn con trai nhà người ta bị chà đạp.
Cậu lấy điện thoại di động ra, soạn tin nhắn cho anh họ mình, “Anh, em bắt taxi về nhà trước.”, tay ấn nút gửi đi.
Đúng lúc đó nghe được lời đối thoại truyền tới khi hai nhân viên đi tới cửa.
“Thằng nhóc kia tên gì nhỉ?”
“Hình như họ Tạ, Tạ… Tạ Tuy. Đúng, Tạ Tuy!”
Ngón tay cậu cứng ngắc.
Tạ Tuy?!
Đệt!
Tống Dụ sững sờ cả người, sau đó cất điện thoại di động vào trong túi, đột ngột sải bước ra ngoài, hô một tiếng gọi hai người nhân viên kia.
“Đợi chút!”
Hai người nhân viên sững sờ, quay đầu lại liền nhìn thấy một người thiếu niên cao gầy tầm mười lăm, mười sáu tuổi vừa vội vội vàng vàng từ WC ra.
Bọn họ làm việc tại Lâm Thủy, tố chất phục vụ vẫn phải có, nhìn quần áo của Tống Dụ liền biết gia thế bất phàm, hỏi: “Chào ngài, có chuyện gì không?”
Giọng điệu của Tống Dụ mang theo vài phần lo lắng: “Phòng nào?”
Đầu óc nhân viên mơ hồ: “Cái gì?”
Tống Dụ kiềm chế lại nội tâm nôn nóng: “Tạ Tuy đang ở phòng nào?”
Nhân viên rất khó khăn: “Chuyện này…”
Tống Dụ im lặng nhìn bọn họ, đôi mắt đen nhánh tràn đầy nghiêm túc, từng chữ từng câu nói: “Tôi và Tạ Tuy là bạn cùng lớp.”
Nhân viên trong lòng thở dài, bọn họ cũng không phải là người lãnh huyết, bảo: “Cậu ta ở phòng 305.”
Trong lúc chạy, cậu lại gửi một tin nhắn cho anh họ, “Em ở phòng 305.”
Nếu như là người xa lạ, Tống Dụ cũng sẽ giúp đỡ, nhưng sẽ không vội vã như vậy. Cái tên Tạ Tuy này làm cho sự bất an và lo âu trong lòng cậu bị đẩy lên tới đỉnh điểm.
Bởi vì thể chất của Tạ Tuy, ngoại trừ ‘trêu chọc biến thái’, còn có một đặc điểm khác, chính là đặc biệt dễ dàng gợi lên cảm giác ngược đãi của người khác.
Gọi tắt là người lắm tai nạn.
Người khác có thể là uống chút rượu, ói một phát. Đối với Tạ Tuy mà nói, chính là bị đánh gãy chân, đập bể sọ. Vì để ngược đãi Tạ Tuy dữ hơn, tác giả thật sự là dùng hết bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Tống Dụ mắng thiết lập rác rưởi của sách gốc, chạy tới quầy tiếp tân, giọng nói xen với tiếng thở dốc do mới chạy bộ: “Cô tiếp tân! Tôi muốn báo cáo!”
Cô gái tiếp tân ngây ngốc trong chốc lát, nhận ra cậu là người Mạnh Quang mang tới, tôn kính hỏi: “Ngài vừa bảo gì ạ?”
Tống Dụ: “Tôi muốn báo cáo. Phòng 305 có người gây sự!”
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô tiếp tân cứng ngắc: “Gây sự? Được rồi, tôi, tôi sẽ hỏi thăm một chút.”
Cô vốn tính liên lạc với nhân viên phục vụ lầu ba, ai ngờ bộ đàm không ai nhận.
Tống Dụ vỗ bàn một cái, rống lên: “Không kịp rồi, quản lý mấy người có ở đây không, trước hết cho tôi mượn mấy người, bạn tôi ở phòng 305, tôi có cảm giác nếu chậm một giây cậu ấy sẽ xảy ra chuyện.”
Cô tiếp tân: “…”
Thằng nhóc này từ đâu chui ra vậy, rất muốn gọi bảo an xách nó quăng ra ngoài. Nhưng nhìn mặt Mạnh thái tử gia, cô làm sao làm vậy được, chỉ có thể cứng ngắc khẽ cười, “Được rồi, được rồi, ngài đừng nóng vội.”
Mạnh Quang vừa hát một bài, mệt rồi nên ngồi trên ghế sofa chuẩn bị mở một chai bia, điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên một cái.
Mở khóa màn hình, anh nhìn thấy là tin nhắn em họ gửi cho mình.
Hai tin.
“Anh, em bắt taxi về nhà trước.”
“Em ở phòng 305.”
Hai cái chỉ cách nhau mấy phút.
Mạnh Quang mơ hồ cảm thấy có gì không ổn, mở chai bia, thuận miệng hỏi một chút: “Hôm nay phòng 305 của Lâm Thủy có người nào à.”
Ngồi bên cạnh anh là thiếu gia họ Vi, Vi gia là bá chủ của sản nghiệp ăn uống giải trí của thành phố C, Lâm Thủy chính là câu lạc bộ dưới trướng nhà họ.
Vi Trắc nói: “305? Mày hỏi cái này làm gì?” Hắn đang xào bài, chợt nhớ tới một chuyện: “Không đúng, hình như tao có chút ấn tượng. Hôm nay lúc tao lên lầu thì gặp được đám người Vương Bắc Đan, bọn chúng hình như đúng là vào phòng 305.”
“Phụt!”
Bia trong miệng Mạnh Quang toàn bộ phun ra ngoài.
Vi Trắc vội vã né qua một bên, mắng: “Đ*t mẹ mày, mày có phải muốn bị đập không?”
Mạnh Quang tức giận tới mức bóp lon bia thành một cục, đứng lên, trong mắt một mảnh âm trầm, giọng điệu lạnh lẽo: “Vương, Bắc, Đan?”
Người bên cạnh nhìn ra anh đang phi thường giận dữ, nghi hoặc mà hỏi: “Làm sao vậy? Tuy rằng thằng đó xác thực rất buồn nôn, nhưng mà nó cũng không trêu chọc mày mà.”
Vương Bắc Đan trong vòng bọn họ danh tiếng xấu tới không chịu được.
Yêu thích điều mới lạ, khẩu vị biến thái, năm đó suýt chút nữa chơi đùa một nữ minh tinh hạng ba tới chết trong căn hộ, vẫn là nhờ Vương gia trả một đống tiền để đè xuống.
Mạnh Quang sắc mặt đen kịt, giận dữ nói: “Em họ tao bây giờ đang ở trong 305!”
Một đám người cùng lúc hút một ngụm khí.
Tiểu thiếu gia họ Tống dáng dấp chính là kiểu ngoan ngoãn thanh tú, thằng Vương Bắc Đan sẽ không mắt mù mà vơ người vào chứ.
Mạnh Quang sốt ruột muốn bảo vệ em trai, nhanh chân đi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó, em trai của bố mày mà thiếu một sợi tóc, hôm nay bố mày đánh mày nhập viện!”
“Này này, đợi đã, bọn tao đi cùng mày.”
Vài tên thiếu gia thành phố C cũng vội vã đứng lên.
Đừng đùa chứ, Tống Dụ nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ bị mấy ông già trong nhà đánh gãy chân.
Lâm Thủy, lầu ba.
Đi theo sau lưng Tống Dụ, quản lý khổ không thể tả: “Vị tiểu thiếu gia nhà, chỗ này của chúng tôi làm sao có thể có bạn học của cậu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Dụ lạnh nhạt: “Tôi nói có là có.”
Quản lý cảm thấy mình đang bị một thằng nhóc đẩy vào hố lửa, nhưng ông chỉ có thể nhắm mắt gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng 305 được mở ra.
Người mở cửa là một tên trẻ tuổi tóc vàng, dưới quầng mắt xám xịt, trên mặt viết đầy vẻ khó chịu: “Làm gì vậy?”
Giám đốc mồ hôi chảy ròng ròng: “Nghe nói chỗ các người có kẻ gây sự, tôi tới đây xem một cái.”
Tên tóc vàng hất mặt: “Không có! Cút!”
Nói xong gã liền muốn sập cửa lại.
Nhưng cánh tay gã lại bị bàn tay thon dài trắng nõn của một người thiếu niên nắm chặt.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Bạn tôi ở bên trong.”
Tên tóc vàng đem tầm mắt dời ra sau, nhìn về phía người thiếu niên mặc quần jeans áo sơ mi, nhất thời ánh mắt sáng lên.
Gã vốn là thích mấy đứa bé trai, trước giờ đi theo Vương Bắc Đan hoành hành ngang ngược ở thành phố C quen rồi, nhìn khuôn mặt trắng mịn của Tống Dụ chỉ cảm thấy dưới đáy quần khô nóng. Gã híp mắt lại, khốn nạn cười: “Cưng nói thằng nhóc Tạ Tuy kia? Nó là bạn cưng à, bạn bè cũng tốt nha, cưng có muốn cùng vào chơi không?”
Quản lý còn muốn nhắc nhở tên tóc vàng một cái: “Không được, vị này…”
Ai ngờ Tống Dụ đã đẩy ông ra, cười gằn: “Được.”
Tên tóc vàng nhiệt tình mở cửa ra.
Tống Dụ trực tiếp xông vào.
Trong phòng bật nhạc ầm ĩ ồn ào, ánh sáng hỗn loạn mà mờ tối. Bẩn thỉu kinh tởm, mùi rượu gay mũi. Trên ghế sofa ngồi mấy gã đàn ông.
Chỉ là bọn chúng đang ôm eo mấy cô gái, tầm mắt đều hài hước nhìn về phía giữa phòng, trong miệng nháo nhào.
“Hây a!”
“Vương thiếu nói lời giữ lời!”
“Mày uống xong, bọn tao liền thả con ả ngu xuẩn kia!”
Tống Dụ theo tầm mắt bọn họ nhìn sang, thấy được Tạ Tuy.
Nhân vật chính của ‘Sự khống chế ôn nhu’.
Áo sơ-mi trắng, quần đen dài, Tạ Tuy còn có nét trẻ con của học sinh, nhưng dung nhan đã trở nên tinh xảo thanh tú. Ánh sáng chiếu xuống mặt hắn, lạnh lẽo như biến thành băng giá.
Nhưng động tác của Tạ Tuy vẫn liên tục, ngón tay thon dài nâng chai rót rượu liền mạch như một tay già đời.
Thiếu niên cởi nút áo thứ hai, ngẩng đầu lên, giọt rượu từ khóe môi lăn xuống xương quai xanh, gợi cảm tới không thể tưởng nổi.
Một bình uống cạn.
Đem bình rượu đặt lên bàn.
“Mười.”
Thiếu niên cụp mắt, âm thanh lạnh lẽo.
Tại nơi vực sâu xa hoa, đồi trụy, sa đọa này, hắn sạch sẽ lạnh lùng như một vệt ánh sáng.
Quỳ dưới đất chính là cô gái đã khóc tới trôi lớp trang điểm. Ả ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn hắn.
Mười bình rượu đòi mạng nhất của Lâm Thủy rót vào bụng, không chết cũng sẽ đau dạ dày.
Người chính giữa ghế sofa là một người đàn ông hơi mập, hút thuốc, ý tứ sâu xa: “Thế mà thực sự đều uống xong.”
Thanh âm Tạ Tuy lãnh đạm: “Thả cô ta.”
Vương Bắc Đan híp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của thiếu niên, liếm môi một cái, nhấn tắt đầu thuốc lá xuống trên mặt bàn.
“Được, tao thả nó, nhưng mà con nhỏ này là tao dùng giá cao gọi tới, vẻn vẹn mười bình rượu liền kêu tao thả, tao thấy rất thiệt thòi nha. Bằng không, mày lại bồi tao một chút đi.”
Con ngươi Tạ Tuy co rụt lại, không mở miệng, tay lại từng chút siết chặt.
Người bên cạnh đều lộ ra nụ cười đầy thâm ý. Người Vương thiếu gia coi trọng, tối nay khẳng định không rời đi được.
Vương Bắc Đan đẩy cô gái đang ngồi trên đùi gã xuống, hai chân mở ra, cười đến dâm tà: “Như vậy đi, tao gọi nó tới vốn dùng để tiết hỏa, không bằng mày dùng miệng giúp tao phóng đi? Chúng ta cứ tính như vậy được không?”
Ở cửa phòng.
Tên tóc vàng chống cửa, rất bất mãn: “Tôi dẫn bạn nhỏ người ta vào chơi, ông xem náo nhiệt làm gì, mau mau cút đi, đừng ảnh hưởng đến thú vui của bọn tôi.”
Quản lý khổ gần chết: “Đừng, lỡ có chuyện gì, cậu ấy là người Mạnh thái tử gia mang tới, sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Tóc vàng: “Cái gì? Ai mang đến?”
Quản lý lặp lại sẽ có chuyện, một giây sau trong phòng liền truyền ra âm thanh chai rượu bị đập vỡ.
Choang! Tiếng to như sấm!
Tất cả mọi người bị dọa sững sờ.
Không biết từ lúc nào trong phòng tiến vào thêm một cậu thiếu niên.
Không nói một lời, xách chai rượu trên bàn, tay vung một cái, trực tiếp đập vào đầu Vương Bắc Đan.
Con ngươi Vương Bắc Đan co rụt lại, miễn cưỡng tránh thoát, nhưng mảnh vỡ bình rượu đập vào tường văng ra, vẫn khiến cho mặt gã máu me đầm đìa.
Gã một màn máu tươi trên mặt, trong nháy mắt phát điên, khàn giọng rống: “Ai! Ai cho nó vào!”
Tạ Tuy cũng ngây ngốc. Một giây trước bên cạnh hắn vẫn là một vùng tăm tối, lời nói sỉ nhục, ánh mắt buồn nôn, từng chút từng chút giày vò thần kinh cùng tôn nghiêm của hắn.
Một giây sau, đột nhiên có người xuất hiện, đập nát ác mộng này. Hắn uống nhiều rượu như vậy, trong dạ dày sớm đã như bị đao cắt, đau dữ dội, trong con ngươi một mực thanh lãnh giờ đã có mấy phần mê man, trầm mặc nhìn người bên cạnh.
Tống Dụ từ trong bóng tối bước ra, tức giận tới tim đau, nhìn thấy Vương Bắc Đan, cười gằn: “Không phải muốn tiết hỏa sao? Tôi giúp anh đó.”