Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 40: Mất mặt



Âm thanh ồn ào của cậu làm Tạ Tuy hồi thần, tạm thời đặt chuyện bệnh tình xuống.

Hắn nghiêng đầu, liền đối diện với đôi mắt màu trà cuồn cuộn lửa giận của Tống Dụ. Ánh mắt trong suốt mà sáng sủa, rõ ràng đang nổi trận lôi đình nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật đáng yêu.

Mấy ngày nay ở cùng nhau, Tạ Tuy quả thực đã quá biết cách đối phó với cậu nhóc.

Cũng không để ý đến sự uy hiếp của cậu, hắn chỉ câu môi hỏi: “Hôm nay học môn nào?”

Tống Dụ: “Ặc?”

Một bồn lửa giận trong nháy mắt nuốt ngược trở về. Nhắc đến học tập, cậu liền nghĩ tới kỳ kiểm tra tháng, nhắc đến kiểm tra lại nghĩ đến thiết lập nhân cách học bá của mình, thế là toàn thân lập tức an phận.

Tống Dụ vò đầu: “Ngữ văn đi, tớ vẫn còn bài tập ngữ văn.”

Thư viện thành phố không gần trường học, cho nên Tống Dụ trực tiếp bắt xe về trường. Cuối tuần vẫn có rất nhiều học sinh vì nhà ở xa nên không về nhà. Thư viện trong trường, phòng đọc sách lầu một ngồi đầy người, gần như không còn chỗ trống, đều là lớp 12.

“Chúng ta lên lầu hai đi.”

Tống Dụ cũng không muốn chen chúc với bọn họ.

Lầu hai vắng vẻ hơn nhiều, bọn họ chọn một chỗ hẻo lánh ngồi.

Tống Dụ lấy bài tập của mình bày ra bàn, cậu vừa ngồi xuống liền thấy ngoài cửa sổ bắt đầu mưa.

Trời mưa mù mịt, toàn bộ trường học đều có vẻ đặc biệt yên tĩnh, mưa mùa hạ vừa tới đã rất lớn, âm thanh rào rào ào ào, từ bên ngoài lớp kính truyền tới, giọt nước mưa chảy xuống cửa sổ.

Tống Dụ cầm bút, trước khi bắt đầu học bài làm cái gì cũng thấy thú vị, tràn đầy phấn khởi bảo: “Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy mưa ở thành phố C.”

Tạ Tuy liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”

Tống Dụ phát hiện hắn không hăng hái lắm, hỏi: “Cậu không thích trời mưa à?”

Tạ Tuy xưa nay không thích chia sẻ tâm tình của mình với người khác, nhưng lời lừa gạt còn chưa kịp ra khỏi miệng, hắn lại nghĩ hay là thôi đi, cười nói: “Ừm, không thích.”

Trời mưa sẽ gợi lại những hồi ức không tốt.

Hình như, thời điểm hắn chết, cũng là một ngày trời mưa.

Không muốn nhiều lời về chuyện này.

Tạ Tuy bảo: “Đưa hết đề hôm qua cậu làm cho tôi.”

“Được rồi.”

Tống Dụ thấy hắn không muốn nói thêm, cũng rất tự nhiên không truy hỏi.

Tuy rằng tới làm bài tập ngữ văn, nhưng người ta thường thích tự đánh giá cao bản thân, nghĩ rằng nếu như bài tập làm nửa tiếng đã xong thì chẳng phải không có gì để làm ư – thế là cậu còn mang theo sách bài tập toán, đề thi cũng kẹp bên trong.

“Cho cậu xem, đề này mỗi bài tớ đều viết xuống một chút.”

Giọng điệu còn mang theo chút đắc ý.

Tạ Tuy cầm lấy, nhẹ giọng cười: “Viết bài giải à?”

Tống Dụ: “…”

Cậu có hiểu rõ không vậy! Tôi đây bây giờ là mục tiêu học kỳ này của cậu! Đối tượng cậu cần giúp đỡ!

Ngay trước khi cậu nổi giận, Tạ Tuy đã tiên phát chế nhân, cầm bút chặn ngay môi Tống Dụ, động tác ưu nhã, nói: “Nơi này cấm làm ồn.”

Tống Dụ: “……….” Đệt!

Cậu nghiến răng, cúi đầu bắt đầu viết bài tập ngữ văn.

Lớp 10 vừa bắt đầu, bài tập được giao đều rất thoải mái, phiền toái duy nhất là mỗi tuần một bài văn.

Thầy ngữ văn dù sao vừa khai giảng đã kêu bọn họ viết về mục tiêu của học kỳ. Thầy là một người đàn ông trung niên cực kỳ giàu tình cảm, đề văn lần này cũng hết sức ý thơ.

‘Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng’

*Nhớ mãi không quên, ắt có tiếng vang muôn đời

Tám chữ, đề bài cùng cách tiếp cận đề bài đều tự quyết định.

Trước khi nghỉ cuối tuần thầy còn nhấn mạnh: cái gì các em có thể lên mạng tra, thầy cũng có thể. Một câu nói đánh gãy mất trái tim dự định đầu cơ trục lợi của bọn học sinh.

Tống Dụ sợ nhất là sáng tác văn.

Cậu cắn cán bút, im lặng nửa ngày, đem tám chữ này coi thành đề bài của mình.

“Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng.”

Nhưng thầy chỉ bảo là tự sáng tạo đề bài, chứ không bảo là không thể sao chép.

Bất quá, đề bài có được tính trong tổng số lượng từ không?

Được rồi, không nghĩ nhiều nữa, Tống Dụ đi tra baidu một lúc, chép một chút ý của nó, ổn lắm, được ba mươi chữ vào tay rồi.

Cậu kiếm đông kiếm tây, hợp lại cho đủ số từ tối thiểu.

Tạ Tuy ngồi bên kia, lật bài thi của cậu ra, đặc biệt tỉ mỉ, sau khi xem hết rồi, hắn cầm bút bắt đầu viết gì đó trên vở.

Tống Dụ đang viết văn, tâm tư bay bổng xung quanh, đi quấy rối hắn: “Cậu đang viết kế hoạch học tập cho tớ sao?”

Tạ Tuy: “Ghi chú.”

Tống Dụ: “Ghi chú môn toán à? Cái này tớ tự làm được.” Lần trước cậu còn hỏi Tạ Tuy biểu đồ Venn là gì.

Tạ Tuy cầm bút, cũng không ngẩng đầu: “Nội dung cấp hai, kiến thức căn bản phần hàm số cậu cực kì lộn xộn.”

Tống Dụ: “À à.”

Cậu gập ghềnh trắc trở rốt cuộc mới viết đủ 800 chữ, bốn chữ ‘niệm niệm bất vong’ cậu nghiên cứu sâu vô cùng, mọi điều liên quan đến ‘niệm’ cậu đều phân loại ra tới mười mấy loại khả năng cùng tính khả thi của từng loại. Không biết thầy giáo có hài lòng hay không, chứ cậu thì rất hài lòng.

Viết xong, Tống Dụ buồn ngủ chịu không nổi.

“Tớ ngủ nửa tiếng, đến giờ cậu gọi tớ.”

Tạ Tuy: “Ừm.”

Đèn trong thư viện được bật lên, ôn hòa, sáng sủa.

Nơi này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Tạ Tuy ngồi viết chữ sàn sạt, khi cậu ngủ hắn còn cố gắng thả nhẹ động tác.

Tiếng mưa rơi bên ngoài nhỏ đi.

Khung cảnh thư thích, an nhàn.

Nhưng Tống Dụ lại cảm giác giấc ngủ này không an ổn chút nào.

Lần trước cậu mơ tới một ngọn đảo, trời xanh, biển rộng.

Những từ này nghe thật sáng sủa, nhưng giấc mơ lại lạnh lẽo ngột ngạt, theo cùng đó là tiếng súng cùng máu.

Giấc mộng lần này đứt quãng, nhưng cậu không còn là một người đứng ngoài cuộc.

Trong căn biệt thự xa hoa, đèn trần hoa lệ, tiếng dương cầm du dương, những chiếc ly cổ cao nhẹ nhàng va chạm.

Ăn uống linh đình, một nhóm tiểu thư mặc váy dạ hội, nụ cười mang vẻ thấp thỏm trông chờ, giọng điệu tràn ngập kỳ vọng, nghe được nhiều nhất chính là chữ ‘Tạ’. Như là một bữa dạ tiệc chuyên để nghênh tiếp người kia.

Trước cổng biệt thự, cánh cổng sắt lớn khắc hoa văn mở ra,  một chiếc xe limo đen bóng chạy vào.

Cậu chỉ nhìn thấy cửa xe mở ra, tựa hồ có người bước xuống, nhưng ngay cả dáng người đều không thấy rõ. Hình ảnh trong mơ xoay chuyển một cái, thành một đêm mưa.

Mưa to giàn giụa, toàn bộ màn trời buông xuống, nặng nề đè ép. Thiếu niên từ một căn hộ lảo đảo chạy ra, bộ đồng phục học sinh dính đầy máu, đỏ tươi.

Đỏ như màu đôi mắt của hắn, tàn nhẫn, điên cuồng.

Chạy được mấy bước, bước chân thiếu niên chậm dần, thân thể cao ráo kiên cường như cây trúc trong nháy mắt bị bẻ gãy.

Hắn cúi người xuống, dựa người vào cột, không nhịn được bắt đầu nôn ra.

Tống Dụ bị người đánh thức.

“Hết nửa tiếng rồi.”

Tống Dụ tỉnh lại, vẫn còn cảm thấy hơi hoảng hốt, mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng lại.

Trong thư viện đông người hơn nhiều.

Cậu sững sờ nhìn người trước mắt một hồi lâu, muốn nói cái gì, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã ngừng lại.

Ngày mưa lặng lẽ mà ngột ngạt.

Cậu nhìn đôi con ngươi thâm trầm, đen kịt của Tạ Tuy, không được tự nhiên hỏi: “Cậu đói bụng chưa?”

Tạ Tuy không ngờ cậu vừa tỉnh lại, trước tiên hỏi là cái này. Hắn đưa vở ghi chú đã viết xong cho cậu, buồn cười nói: “Bên ngoài có tiệm bánh ngọt.”

Tống Dụ gật đầu một cái.

Còn chưa tới giờ ăn tối.

“Chúng ta đi ăn gì trước đi.”

Lúc bước vào tiệm bánh ngọt, rất nhiều người đều nhìn về phía bọn họ.

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Tạ Tuy nói: “Tôi đi mua, cậu ngồi đi.”

Tống Dụ ngẩng đầu nhìn thử, người xếp hàng cực kì nhiều, liền đáp ứng.

Trong quá trình chờ đợi, Tống Dụ thấy chán, liền mở điện thoại ra. Tùy tiện bấm vào vài app, tầm mắt cậu rơi xuống màn hình nhưng tâm lại không ở đây, đầy đầu Tống Dụ vẫn là giấc mộng kia. Không thích trời mưa? Đúng là nên không thích. Trời mưa là những ngày xui xẻo của Tạ Tuy.

Mấy lần cuộc sống sụp đổ, đều là ngày mưa.

Trong ‘Sự khống chế ôn nhu’, công một tuy rằng thái độ ám muội không rõ, nhưng ngôn từ cùng cử chỉ lại quá mức thân mật. Tạ Tuy lại vẫn đơn thuần xem gã như bạn bè, người bạn duy nhất. Hoàn cảnh chào đời của hắn rất tồi tệ, nhưng tâm hồn lại thuần khiết và trong suốt đến bất ngờ, xưa nay đều không nghĩ tới những việc buồn nôn kia.

Từng chút thiện ý cùng ôn nhu đều được vô hạn phóng to, cẩn thận cất giữ. Cho nên, lúc tốt nghiệp lớp 12, bị công một bỏ thuốc, bị lừa đến nơi Vương Từ kia, hắn đã tuyệt vọng như thế nào?

Nhận rõ khuôn mặt dữ tợn của người bạn tốt của mình.

Cũng nhận rõ sự thực rằng bản thân hắn chỉ cô độc một người.

Trong lòng Tống Dụ nghẹn lại.

Khó chịu cực kỳ.

Càng nghĩ cậu càng giận đến nghiến răng, có chút ý định muốn tới bệnh viện, đè Vương Từ xuống giường bệnh đánh thêm một trận.

Cậu lúc này thuận tay bấm vào diễn đàn.

Tầm mắt bị một bài đăng mới hấp dẫn.

[Chua ghê, người khác mười lăm tuổi có hotboy trường cùng học bài, mà tôi cái gì cũng không có.]

Lâu chủ là hai tấm hình.

Chụp cậu cùng Tạ Tuy, Tạ Tuy đang viết chữ, còn cậu đang ngủ. Trong một góc thư viện, ánh đèn ôn nhu chiếu xuống, Tạ Tuy mặc áo sơ-mi trắng cùng quần dài đen, gò má anh tuấn thanh lãnh, lông mi mảnh dài, toàn thân là loại khí chất không diễn tả được.

Còn cậu gục xuống bàn ngủ, chỉ lộ ra nửa cái đầu tóc đen.

Người chụp ảnh ngồi ở một khu khác ở lầu hai thư viện, từ góc độ của cô, những bộ phận khác của cậu bị giá sách che chắn, là nam hay nữ đều nhìn không ra.

1L: Là Tạ thần?

2L: Đệt đệt đệt đệt đệt!! Tạ thần cùng ai ở thư viện vậy!

3L: Lâu chủ, kỹ thuật chụp ảnh của cô quá kém!

4L: Có chị em nào ở thư viện không vậy! Mị nhìn hình có vẻ là trên lầu hai! Các chế mau chóng giúp bọn này đi nhìn xem! Mị không tin Dụ ca của mị bị cắm sừng rồi ô ô ô ô

5L: Mơ à, người cuối tuần còn lên thư viện học tập sẽ bật diễn đàn lên coi sao?



6L: Đùi gà trong tay đột nhiên cảm thấy hết ngon rồi TT____TT

7L: Chân nhỏ vui vẻ lắc lư dần ngừng lại

8L: Ô ô ô ô ô ô cuối tuần của người khác, tuổi mười lăm của người khác.

9L: Lâu chủ chụp rõ ràng chút! Để tôi xem xem là ai!



15L Lâu chủ:╥﹏╥ Các chị em lầu trên, tôi có lỗi với mọi người, tôi… tôi đi vệ sinh về, bọn họ đã đi mất rồi. Nhưng tôi hỏi thăm thì nghe được bọn họ hình như vào tiệm bánh ngọt ngay ngoài cổng trường, tôi đuổi theo, giúp mọi người chụp được tấm hình nè. Oa, ngồi đối diện Tạ thần cũng là một cậu nam sinh, không phải bạn gái nha, hơn nữa quần áo của cậu ấy tôi nhớ rồi. Chờ tin tức của tôi.

Một bài post vốn đang chua xót ngập trời, lúc này bắt đầu thay đổi phong cách.

[???]

[??? Nam sinh? Là người con trai mà mị đang nghĩ đến sao?]

Đương nhiên, mấy cô bé đều ngầm hiểu ý cp, nhưng bọn nam sinh lại không có chút ý thức gì về điều này. Bọn họ căn bản không nghĩ tới Tống Dụ, vừa vào sân đã hùng hùng hổ hổ, oán khí độc thân nhiều năm cũng không phải dùng để trưng cho đẹp.

36L: Là ai vậy, đi học hay là đi hẹn hò thế.

37L: Buồn nôn, còn ăn bánh ngọt. Hai thằng con trai không thấy tởm à. Nôn nôn nôn nôn.

38L: Lâu chủ chụp ảnh! Mau chụp! Công khai xử phạt cậu ta. Tức chết người ta rồi! Tôi đây cũng muốn được học nhóm cùng thủ khoa!

Tống Dụ mặt không chút cảm xúc.

Đột nhiên, bên tay phải có ánh đèn flash lóe lên một cái, hướng về phía của cậu.

Thần sắc cậu không đổi, nghiêng đầu, liền thấy là một cô gái tóc cột đuôi ngựa, mặc đồng phục Nhất Trung, hình như chụp xong mới ý thức được bản thân quên mất phải tắt flash, xấu hổ không chịu được, dúi đầu xuống chồng sách không dám nhìn cậu.

Tống Dụ không nói gì, cúi đầu tiếp tục xem bài post tiến triển như thế nào.

40L Lâu chủ: Tôi chụp rồi… Tôi có cảm giác… hình như nhìn quen quen!

41L: Đăng lên đi, để tôi xem xem là ai không biết xấu hổ như vậy, anh đây nhọc nhằn khổ sở chạy bài, bọn họ lại đang làm gì. Buồn nôn ghê, dính dính nị nị. Mau đăng hình, sau khi đăng xong, các anh em nhớ tag tên ‘mất mặt’ này vào phần bình luận.



42L Lâu chủ: [ảnh]

Trong ảnh là một người thiếu niên ngồi ở trong tiệm bánh ngọt, cúi đầu mất tập trung mà chơi điện thoại di động, mái tóc nhạt màu mềm mại, da dẻ trắng trẻo, tướng mạo ngoan ngoãn lại phối hợp với thần sắc lãnh đạm, nhìn dáng vẻ là biết không dễ chọc.

Đồng thời.

43L Ông xã Dụ ca của cưng: Tôi

“…”

Trong nháy mắt, cả bài post đang ồn ào náo nhiệt trầm mặc, ngưng đọng lại.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả diễn đàn nháo nhào cả lên.

Đầy bài đăng ‘ha ha ha a a a’ cùng ‘Dụ ca thật đẹp trai’.

Lúc này có người gọi hồn anh em lầu 41.

[Ảnh đăng rồi, đại ca 41L đã nói gì thế nhở, cái bạn ID ‘Trường cung không sợ dài’ ấy.]



57L Trường cung không sợ dài: Đẹp trai.

58L Trường cung không sợ dài: Ai nhìn mà không khen một câu ‘Soái ca’ được cơ chứ?

Từng chữ tựa hồ đều được gõ từ đôi tay run rẩy.

Phản hồi bên dưới cực kỳ thống nhất.

Một loạt:

[Mất mặt]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.