Tống Dụ lát sau gọi hồi lâu, nó đều không đáp lại.
Tống Dụ mỏi mệt xoa nắn huyệt thái dương.
Cậu đoán là 008 thật sự tự bế rồi. Ngu xuẩn như vậy, không chừng ở chỗ ‘Chủ thần’ trong miệng nó đã ăn mắng không ít, sau đó trở về còn bị cậu chọc giận.
Cậu cạn lời, hạ khóe miệng xuống. Nửa đêm bị tỉnh dậy, lại có một đoạn đối thoại như vậy với 008, giấc mộng lúc nãy cũng triệt để quên mất, cái gì cũng không nhớ ra được. Tâm tình tiêu cực bị nó hấp thu, thần trí Tống Dụ lại trở nên buồn ngủ. Cậu dụi khóe mắt, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mát lạnh làm cậu sửng sốt, ướt.
Tống Dụ trợn to mắt.
Cái gì, cậu bị ác mộng dọa sợ tới khóc?
Nhưng đêm hôm khuya khoắt bị ác mộng dọa khóc, ban ngày còn bị người ta lôi kéo đi Quỷ Ốc. Thật thảm.
Lúc tập hợp ở cổng trường.
Tống Dụ lại là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, quần jeans, áo thun trắng, mí mắt sụp xuống, toàn thân ngập tràn khí thế ‘Tôi buồn ngủ quá đừng làm phiền tôi’.
Sau đó, cậu bị thầy Trình hung hăng vỗ vai một phát.
“Tống Dụ, em sao vậy? Tối hôm qua thức suốt đêm? Tỉnh lại! Thiếu niên nên có dáng vẻ của thiếu niên, lên tinh thần một chút, nào, cười với mặt trời một cái.”
Một phát đó trực tiếp đánh nát hình tượng giáo bá người sống chớ gần của cậu. Tống Dụ ngoài cười nhưng trong không cười, cong môi. Thầy Trình phi thường hài lòng.
Cả lớp 10A1 nín cười.
Lên xe, Tống Dụ ngồi ở vị trí bên phải thứ hai từ dưới đếm lên, Mã Tiểu Đinh cùng Hề Bác Văn ngồi ở hàng cuối.
Ngồi sau lưng cậu, Mã Tiểu Đinh cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay, vèo vèo vung vẩy, nói: “Nghe nói trong quan tài của cô dâu sẽ có cảnh tượng một đàn quỷ nhào lên, để cho em chuẩn bị sẵn sàng trước đã. Hô, thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa. Dụ ca, để em bảo vệ anh!”
Tống Dụ buồn ngủ rũ rượi, lười biếng nói: “Cậu cũng rất trâu bò, sống trong xã hội chủ nghĩa mà còn mê tín.”
Mã Tiểu Đinh cầm kiếm gỗ: “Đây không phải là bảo hiểm kép à?”
Hề Bác Văn nghiêng đầu hỏi y, “Quỷ Ốc đều là giả, ông sợ cái gì?”
Mã Tiểu Đinh lại bắt đầu buồn vui thất thường, tự dọa bản thân: “Ông có biết là trong chủ đề ‘Cô dâu trong quan tài’ kỳ thực là được lựa chọn từ một câu chuyện có thật, hơn nữa nghe nói là ngay cả tên vai nữ chính đều không thay đổi. Tên là cái gì? Là một thứ kết nối sinh tử, ác linh của cô dâu kia có khả năng cũng bị hấp dẫn tới. Thật mà giả, giả mà thật. Ông cho rằng là nhân viên, thật ra á, xé mặt nạ ra, cũng là một gương mặt trắng xanh.”
Đám nữ sinh bên cạnh sợ đến che lỗ tai, bắt đầu tức giận mắng: “A a a Mã Tiểu Đinh ông câm miệng!!”
Mã Tiểu Đinh che miệng lại. Một đám nam sinh ha ha ha cười rộ lên.
Tống Dụ mở cửa sổ ra một chút, gió từ bên ngoài thổi vào, làm tiêu tan cơn buồn ngủ. Bên trong xe đều là tiếng bọn hắn ồn ào vui cười, làm cho cậu thu lại cảm giác kỳ quái từ tối hôm qua. Kỳ thực, cậu đây là người trời sinh phản loạn, 008 càng nhấn mạnh không được thích Tạ Tuy thì cậu càng hiếu kỳ, vì sao? Nếu thích sẽ phát sinh chuyện gì?
Trời long đất lở?
Thế giới đổ nát?
Đương nhiên, cũng chỉ là tò mò mà thôi. Dù sao chuyện như thích một người cũng không thể đùa giỡn.
008 nói học kỳ này kết thúc sẽ bắt cậu rời đi, trong tâm lý Tống Dụ có chút chống cự điều này, rồi lại không tìm được lý do.
Chỗ ngồi bên cạnh bỗng dưng bị đè xuống.
Tống Dụ lập tức thu hồi tư duy phân tán, nghiêng đầu, là Tạ Tuy mua nước đã trở lại. Vừa nãy trong lòng đều xoay quanh vấn đề liên quan tới hắn, bây giờ nhìn thấy mặt hắn, có chút xuất thần.
Tạ Tuy mở nắp chai đưa tới, thấy cậu khó kiềm được thần sắc buồn ngủ, buồn cười hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon?”
Tống Dụ tiếp nhận, uống một hơi, hàm hồ nói: “Ừ, thấy ác mộng.”
Tạ Tuy: “Mơ tới cái gì?”
Tống Dụ lắc đầu: “Nhớ không rõ, nhưng đại khái không phải là giấc mơ gì tốt đẹp.”
Tạ Tuy sửng sốt chốc lát, cũng không tiếp tục hỏi chuyện liên quan đến giấc mơ đó, hỏi cậu: “Trên xe muốn ngủ một chút không?”
Tống Dụ thật sự cực kì mệt mỏi, gật đầu một cái. Tay chống trên cửa, dựa đầu vào, nhắm mắt lại, lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Xe khởi động, hơi xóc nảy. Lái được một hồi, cậu nửa mê nửa tỉnh, không phải quá thoải mái, bất tri bất giác liền dựa vào vai Tạ Tuy.
Tạ Tuy nghiêng đầu liếc mắt nhìn, nhưng cũng không nói gì, thái độ tự nhiên như thể chuyện gì đều không phát sinh. Nắng sớm xuyên qua tầng mây, chiếu vào cửa sổ, rải trên khuôn mặt thiếu niên, lông mi được phủ một lớp vàng sáng, làn da trắng trẻo mềm mại.
Mã Tiểu Đinh vốn là nhìn thấy một áng mây vô cùng tình thơ ý họa, vừa định ồn ào, kết quả mới ngóc đầu lên đã bị Hề Bác Văn mạnh mẽ bịt miệng lại, ra hiệu cho y nhìn lên trước.
Người trên xe đều yên lặng, hít thở cũng không dám lớn tiếng.
Bên trong xe không nói một lời, nhưng group chat riêng của lớp lại rất náo nhiệt.
[Mẹ, tui muốn đổi chỗ với Dụ ca, tui cũng muốn dựa vào bả vai hotboy.]
[Bà đi đi, Tạ thần còn không vặn đầu bà xuống.]
[… Càng xem càng tức, tức tới mức tui đạp cái con heo đang ngủ bên cạnh mình một phát!]
Phía sau xe bắt đầu đánh nhau.
[? Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, làm ồn khiến Dụ ca tỉnh giấc, hai người các cậu đều tiêu rồi.]
Thầy Trình là vì khen thưởng bọn họ đạt thành tích thi giữa kỳ nổi trội xuất sắc mà tổ chức một chuyến sinh hoạt lớp, sau khi tập hợp ở cửa công viên giải trí liền tùy ý để bọn họ sắp xếp.
Tống Dụ xuống xe, ngậm một viên kẹo mới thanh tỉnh được chút.
Mã Tiểu Đinh cầm thanh kiếm gỗ đi đầu xung phong. Lớp 10A1 có tám nam sinh cùng bốn nữ sinh cũng gan lớn đi theo y.
Trước cửa Quỷ Ốc xếp hàng thật dài, thời gian dự tính ghi là nửa tiếng.
Tống Dụ vốn định dựa cột ngủ một giấc, ai ngờ bị Mã Tiểu Đinh hùng hổ lôi kéo vạt áo, trợn mắt ngoác mồm nói: “ĐM, Dụ ca, đám người trường Thập Tam.”
Tống Dụ nhìn theo phương hướng y chỉ, là ngay đằng trước bọn họ, cũng là một đám học sinh. Mặc đồng phục cà lơ phất phơ, đi cùng mấy nữ sinh vóc người nóng bỏng.
Mã Tiểu Đinh toàn thân sợ ngây người: “Ở đây mà cũng chạm mặt? Dụ ca mau nhìn, cái thằng tóc húi cua, trên cổ có hình xăm kia chính là giáo bá trường Thập Tam, Diêu Nhuệ!”
Mã Tiểu Đinh vốn là muốn nói ‘Như thế nào mà không liên quan tới anh, giữa giáo bá các anh chẳng lẽ không nên vua gặp vua?’ Nhưng nghĩ tới lời đánh giá trên diễn đàn đối với Tống Dụ, y lại im lặng, ngậm miệng lại.
Mẹ nó, Dụ ca không phải là giáo bá, là bảo an.
Cùng đi theo một đám nữ sinh Nhất Trung có Lâm Song Thu. Cô bé trước khi tới đây đã tìm hiểu trước khá nhiều, cùng mọi người giải thích quy tắc: “Phòng ‘Cô dâu trong quan tài’ khá lớn, chúng ta đừng tản ra, trong vòng hai mươi phút tìm thấy cửa sống coi như thành công. Nếu không tìm được cũng sẽ có nhân viên công tác lại đây dẫn mọi người ra ngoài. Nói rõ trước, chớ tự mình dọa bản thân, mình mỗi lần vào Quỷ Ốc đều trước tiên bị đồng đội dọa tới cơ tim tắc nghẽn.”
Cô bé nói xong, lấy cây kẹo que trong miệng ra, nghiêng đầu cười: “Đương nhiên, lần này chúng ta có Dụ ca, qua cửa hẳn sẽ dễ dàng.”
Người xếp hàng trước bọn họ xoay đầu lại, liếc nhìn Lâm Song Thu, lưu manh nói: “Tiểu mỹ nữ lần đầu tới đây à?”
Lâm Song Thu hôm nay mặc áo thun với váy xếp li của trường, tóc ngắn ngang vai, cài chiếc kẹp tóc ngôi sao, xem ra đúng là dáng vẻ một cô gái ngoan ngoãn.
Cô không để ý tới, làm bộ như không nghe.
Người nói chuyện là một học sinh Thập Tam. Bên cạnh chính là Diêu Nhuệ, Diêu Nhuệ đặt tay trên vòng eo của một cô gái mặt đầy trang điểm, sau khi nhìn thấy bọn họ, nheo mắt lại, huýt sáo: “Nhất Trung? Mỹ nữ có muốn đi theo anh hay không, anh bảo vệ cưng.” Bên cạnh gã, một đám lưu manh đều nở nụ cười.
Lâm Song Thu lườm một cái.
Nhóm người phía trước vào trong rồi thì đến phiên bọn họ, vừa vặn là hai nhóm người Nhất Trung và Thập Tam Trung. Lối vào Quỷ Ốc thoạt nhìn như một hang núi, sau khi tiến vào, đi hướng bên trái, nhân viên dẫn bọn họ đến một đường hầm đen kịt, đóng cửa lại. Mọi người đi về phía trước, cùng lúc đó không trung vang lên nhạc nền âm trầm, giọng nói thê lương chậm rãi truyền tới.
“Bọn họ cắt đầu lưỡi của tôi, để cho tôi không thể kêu cứu, bọn họ móc đôi mắt của tôi, để cho tôi không thấy rõ đường. Bọn họ đóng tôi vào quan tài, chôn sống dưới nền đất, bọn họ để máu tôi cạn khô, nhuộm đỏ váy cưới.”
Hai bên đường hầm dường như còn có người, thỉnh thoảng vươn tay ra, bầu không khí làm rất tới nơi tới chốn, các nữ sinh đều căng thẳng, cuống cuồng cả lũ.
Mọi người tiến tới trước, thời điểm quẹo cua, Lâm Song Thu bỗng nhiên hét to một tiếng.
Nữ sinh bên cạnh cô sắp bị hù chết: “Bà làm gì vậy!”
Lâm Song Thu tựa hồ là tức đến cả người run rẩy, “Không có gì.”
Tiếng động phía sau không truyền tới phía trước.
Tống Dụ đi rất rành rẽ, nghiêng đầu hỏi Tạ Tuy: “Cậu có sợ quỷ không?”
Tạ Tuy bật cười: “Không sợ.”
Tống Dụ kỳ thực không sợ, nhưng ngày hôm qua bị 008 nhồi vào đầu một mớ lời nói lung tung, hiện tại suy nghĩ của cậu cũng khá triết lý.
“Vậy cậu có tin tưởng mấy chuyện giống như linh hồn, quỷ thần hay chuyển thế không?”
Tạ Tuy: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Tống Dụ: “Vào trong Quỷ Ốc, hỏi như vậy không phải rất bình thường sao. Trước tiên phải xây dựng bầu không khí chứ.”
Tạ Tuy bỗng nhiên khẽ cười: “Tin.”
Tống Dụ: “Ừ ừ. Hả?”
Tạ Tuy bỗng nhiên nói: “Tôi tin chuyện chuyển thế, trọng sinh. Nhưng mà dù tin hay không cũng không có ý nghĩa.”
Hắn bắt đầu suy đoán giấc mộng đêm qua Tống Dụ nằm mơ.
Đại khái lại là mơ về chuyện lúc trước đi.
Nhưng mà, nếu như đối với Tống Dụ mà nói là ác mộng, vậy hẳn cũng không phải là một đoạn quá khứ đáng để hồi ức gì. Trong chốc lát, tâm tư của hắn xoay chuyển rất nhanh.
Tạ Tuy cười, dịu dàng mà tản mạn nói: “Chuyện qua rồi không nhắc nữa. Hiện tại rất tốt.”