[Đèn cũ vẫn như trước: Khi bị rỉ khí gas không nên hoảng hốt, đốt điếu thuốc tỉnh táo một chút]
[Trúc trượng mang giày: Mẹ nó, cười chết tôi rồi, nghe lời Dụ ca, mau làm theo]
[Sadako không quên người đào giếng: … (cáo từ.jpg)]
[Là Vãn Vãn nha: Sadako ca, ông thật là không biết thức thời, đừng làm tốn thời gian Dụ ca cùng Tạ thần người ta tán gẫu nữa, có được không.]
[Thanh ninh: Đúng vậy, ông xã khùng điên của tôi, cậu có thấy phiền không?]
Tống Dụ thu hồi tầm mắt từ trên người ngồi bên cạnh, một lần nữa nhìn xuống tin nhắn thì đã thấy một loạt ha ha ha ngập màn hình.
Thoát ra ngoài, điện thoại di động hiện tin báo chỉ còn 10%.
Tống Dụ giật môi dưới, cậu quả nhiên không nên theo Tống Uyển Oánh ra ngoài. Nhàm chán như vậy, không bằng ở nhà tĩnh mịch dắt chim đi dạo. Hơn nữa, điện thoại di động không có pin, ở lại đây làm gì nữa.
Tống Dụ gọi điện thoại cho Tống Uyển Oánh, kết quả bên kia hồi lâu vẫn không bắt.
Quả nhiên, thấy tình nhân trong mộng rồi thì ngay cả đứa em trai ruột cũng không cần. Đúng là chuyện bà chị này có thể làm ra được.
Tống Dụ không ngạc nhiên chút nào, dự định không thèm để ý tới cô, trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế tới đón mình.
Một trận thao tác này của cậu hình như cũng hấp dẫn chú ý của người thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên cao hơn cậu một chút, tầm mắt nhìn sang, giọng điệu bình tĩnh, lễ phép: “Muốn sạc điện thoại sao?”
Tống Dụ nghiêng đầu, sửng sốt một chút rồi bảo: “Cảm ơn, không cần, từng ấy pin hẳn là có thể đợi được đến khi tài xế tới đón tôi.”
Thiếu niên khẽ cười, yên tĩnh mà nhìn cậu: “Được.”
Con mắt của y màu nâu sẫm, hốc mắt sâu, giống như một hồ nước.
Tống Dụ nhìn mà không biết vì sao lại có chút kỳ lạ – thiếu niên trước mắt cho cậu cảm giác rất mâu thuẫn, bởi vì vẻ ngoài và khí chất của y không hòa hợp, bộ dạng thậm chí có chút ngạo mạn, nhưng biểu hiện ra lại rất ôn nhu, thân thiện.
Nhưng mà cậu mặc kệ, một người xa lạ mà thôi.
Tống Dụ không đợi ở đây lâu, cậu cũng không vì đơn độc ở chung một chỗ với người xa lạ mà cảm thấy xấu hổ, thuần túy là vì người này làm cho cậu cảm thấy không thoải mái lắm.
Nhưng mà, cậu vừa đứng dậy, đi chưa được hai bước.
Thiếu niên cũng nhận được điện thoại, âm thanh lạnh lùng trả lời vài câu xong, hình như là thay đổi địa chỉ, nên đóng máy tính lại, cũng đi ra.
Bên ngoài trường quay, bên đường.
Tống Dụ lại nhận được điện thoại của tài xế, hình như là bị kẹt xe nên có thể sẽ đến chậm một chút. Thiếu niên trong đình lại đứng bên cạnh cậu, hai người trầm mặc không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi chạy tới, từ ghế lái bước ra một người đàn ông thân mặc tây trang màu xám bạc, một mực cung kính mở cửa xe cho thiếu niên.
Tài xế nói: “Thiếu gia, phu nhân bảo cậu trước hết trở về nhà chính, gặp mặt cậu một lần.”
Thiếu niên nhàn nhạt gật đầu.
Tống Dụ buồn chán, ngán ngẩm ở bên cạnh nhìn theo, chỉ cần đoán liền biết thiếu niên này gia thế không bình thường, cho nên cũng không quá kinh ngạc.
Không ngờ tới thiếu niên sau khi giao laptop cho tài xế lại quay đầu hỏi cậu: “Đi cùng không?”
Tống Dụ: “??” Cái gì?
Giọng điệu thiếu niên bình tĩnh như thể đang nói một chuyện hết sức bình thường: “Vừa dịp tôi cũng tiện đường đi ngang qua Tống gia.”
Tống Dụ nhìn thẳng y vài giây.
Ồ, đúng rồi. Nếu như là hào môn thành phố A, không có lý do gì mà không quen biết Tống gia, không quen biết cậu.
Đây thực sự là một người xa lạ nhiệt tình quá độ.
Tống Dụ nhẹ như mây gió mà từ chối: “Cám ơn, tài xế sắp sửa đến rồi. Không làm phiền.”
Thiếu niên nghe vậy cười rộ lên, ngũ quan có chút sắc bén, ngạo mãn mềm đi, đôi con ngươi màu nâu sẫm toát ra chút điểm bất đắc dĩ.
“Lòng cảnh giác của cậu vẫn y như hồi còn bé.”
Tống Dụ mở to mắt nhìn y.
Thiếu niên chậm rãi nói: “Lâu như vậy không gặp, không muốn tâm sự một hồi sao, Dụ Dụ.”
Tống Dụ mặt không cảm xúc tắt điện thoại di động.
Trước đây cậu nghĩ sai rồi.
Cậu lâu như vậy không hiện thân ở thành phố A, sau khi xuất viện bay thẳng đến thành phố C, có thể nhận ra được cậu… mới là lạ.
Tống Dụ đã nghĩ rất nhiều lần, khi gặp được Triệu Tử Vũ, bản thân mình sẽ ở trong tình huống như thế nào.
Chỉ độc không ngờ tới là hai người sẽ ngồi chung trên cùng một chiếc xe, mà còn do chính cậu tự đáp ứng.
Tựa như trước đây đến khách sạn Phù Quang chỉ để nhìn xem Tần Mạch là như thế nào, hiện tại cũng vậy, đối với Triệu Tử Vũ hành vi dị thường này cậu thật chán ghét. Cậu muốn giải quyết những việc này trước khi Tạ Tuy đến thành phố A.
“Ăn kẹo không?”
Lòng bàn tay Triệu Tử Vũ đưa qua cho cậu một viên kẹo bạc hà.
Tống Dụ: “Không.”
Triệu Tử Vũ chậm rãi xé giấy gói kẹo, nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ cậu khi còn bé rất thích kẹo bạc hà, thậm chí,” ngón tay thon dài cầm viên kẹo đặt vào trong miệng, chậm rãi bảo: “Tôi thích mùi vị này, cũng là bởi vì cậu.”
Tống Dụ: “…”
Trâu bò. Không hổ là người được ông trời tuyển chọn, hoàn toàn không giống với cái tên tra nam cặn bã Tần Mạch chỉ có thể bị cậu đâm chọt.
Một câu nói liền gợi lên cơn giận dữ của cậu.
Tống Dụ ngột ngạt lửa giận, biểu hiện ra rằng bản thân không hề bị chọc tức, thong dong bình tĩnh: “Lợi hại, xem ra tôi khi còn bé buộc anh ăn một tấn kẹo bạc hà à, không mắc bệnh mà hư luôn đầu óc rồi chứ.”
Triệu Tử Vũ nghe vậy chỉ cười, tựa như không muốn nhiều lời về chuyện như vậy: “Đợi chút, tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu, hiện tại để tôi sắp xếp lại suy nghĩ đã.”
Tống Dụ không có điều gì muốn nói với y: “Không cần thiết, anh nói cho tôi biết vì sao anh lại trở về thành phố A sớm như vậy, tôi lập tức xuống xe.”
Triệu Tử Vũ chỉ cười: “Ồ, đợi tôi một chút. Một chốc nữa, cậu hỏi gì tôi cũng đều sẽ trả lời.”
Tống Dụ: “……”
Đã rất lâu rồi không cảm nhận được loại cảm giác nghẹn uất, khó chịu này.
Triệu Tử Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt rất xa, dường như nhìn một nơi nào đó hư vô không có thật, trên hàng lông mày kiêu ngạo bị phủ một tầng tuyết mỏng, trong miệng ngậm kẹo, đôi môi mỏng nhàn nhạt mím lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Rất lâu, viên kẹo bạc hà mát lạnh trên đầu lưỡi hoàn toàn hòa tan.
Y thu hồi tầm mắt, quay đầu sang, nhẹ giọng nói: “Cậu hỏi tôi vì sao trở lại thành phố A?”
Tống Dụ nghiến răng, giọng điệu lạnh lẽo, sắc bén như một thanh đao: “008, tôi cảm thấy anh không cần thiết giả bộ.”
Triệu Tử Vũ cau mày: “008 là ai?”
Tống Dụ: “Hệ thống thiểu năng.”
Triệu Tử Vũ ngừng một giây, cười: “Cậu gần đây có phải là xem hơi bị nhiều phim khoa học viễn tưởng rồi?”
Tống Dụ ngồi thẳng nửa người, cũng không để ý tài xế ở phía trước, thẳng thắn nói: “Thôi đi, đột nhiên trở về thành phố A, nếu anh nói không có gì quái lạ thì tôi còn lâu mới tin.”
Triệu Tử Vũ theo dõi tầm mắt của cậu: “Đúng là có chuyện quái lạ.”
Tống Dụ châm biếm: “Anh có biết tại sao cốt truyện của thế giới này sụp đổ hết lần này đến lần khác không, chính là do những quyết định ngu xuẩn bậy bạ của các người —”
Triệu Tử Vũ dường như căn bản không hề nghe cậu, tiếp tục câu nói của mình: “Là vì cậu.”
Tống Dụ: “……”
Cứng. Mặc kệ Triệu Tử Vũ là điên thật hay là điên giả, dù gì cậu hỏi y có phải là 008 hay không, đối phương một mực chắc chắn là không phải, thế thì cũng không cần thiết phải nói chuyện với nhau nữa.
Tống Dụ quyết đoán thu hồi tầm mắt, nói với tài xế: “Dừng xe, tôi xuống ở đây.”
Tài xế cũng có chút ngớ người, Triệu Tử Vũ không lên tiếng, ông ta cũng không biết nên nghe ai: “Tống thiếu, nơi này không tiện đỗ xe, ngài có muốn ngồi thêm chút nữa, lập tức sẽ tới nơi rồi.”
Triệu Tử Vũ chỉ nhàn nhạt nói: “Không tò mò tại sao lại là vì cậu không?”
Tống Dụ không hề để ý.
Có lẽ là do y khuyết thiếu tình thương của cha, hoặc là muốn tìm ngược.
Triệu Tử Vũ nếu nói là vì Tạ Tuy nên trở về, cậu có thể còn nhịn xuống lửa giận mà nghe thêm một lát. Chứ còn vì cậu á, quên đi.
Triệu Tử Vũ nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo, kiên quyết của cậu, mặt mày cong lên nụ cười: “Lần thứ ba. Cậu trong vòng một ngày từ chối tôi ba lần.”
Tống Dụ: “Chỉ có nhiêu đó? Anh có thể thử xem, tôi có thể từ chối anh càng nhiều lần. Mở cửa!”
Cậu có chút thiếu kiên nhẫn, thậm chí trong lòng suy nghĩ nếu tài xế không dừng lại, cậu sẽ trực tiếp động thủ, lấy Triệu Tử Vũ làm uy hiếp.
Tài xế vô cùng khó giải quyết.
Triệu Tử Vũ vươn tay ra, bảo: “Chạy đến trung tâm mua sắm phía trước rồi để cậu ấy xuống xe.”
Tài xế thở phào: “Vâng.”
Triệu Tử Vũ đưa ra kết luận đối với thái độ của cậu: “Cậu chán ghét tôi?”
Tống Dụ nhàn nhạt liếc mắt nhìn y.
Đôi mắt Triệu Tử Vũ cong cong, sự dịu dàng giả dối rời đi, giữa hàng lông mày hiện lên sự ngạo mạn cùng sắc bén, nói, “Nhưng mà một tháng tiếp theo, cậu nhất định sẽ gặp tôi nhiều lần.”
Tống Dụ sau khi xuống xe ở trung tâm mua sắm thì xoay người, đôi con ngươi nhạt màu phản chiếu ánh sáng lạnh như tuyết đầu mùa: “Anh thật sự xác định muốn gặp tôi nhiều lần?”
Dù gì thì giao tình giữa hai nhà Tống, Triệu nhất định sẽ bị hủy ở trong tay cậu.
Cửa xe đóng lại.
Tài xế mồ hôi lạnh tuôn liên tục: “Vị tiểu thiếu gia nhà họ Tống này không hề có vẻ bệnh tật như trong lời đồn.” Cân nhắc một chút tìm từ để diễn tả, tài xế nói: “Khí thế rất ghê gớm.”
Triệu Tử Vũ cười một tiếng ngắn ngủi, giọng điệu hàm chứa ý tứ sâu xa: “Cậu ấy vẫn luôn như vậy.”
Tài xế cẩn thận mà thu hồi tầm mắt.
Nuốt ngược lại lời muốn nói vào lòng, kỳ thực ông cảm thấy thiếu gia lần này từ nước ngoài trở về cũng thay đổi, thiếu gia trước đây tính tình tuyệt đối không dễ giao tiếp như vậy, bị Tống tam thiếu gia lạnh nhạt đối đãi, khẳng định sẽ cay nghiệt mà trào phúng ngược lại.
Sau khi Tống Dụ rời đi rồi, vẻ mặt Triệu Tử Vũ lãnh đạm, mất hứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tóc trên trán y toàn bộ chải ngược lên, lộ ra vầng trán trơn bóng, càng hiển lộ sống mũi cao thẳng cùng ngũ quan sâu sắc, da dẻ trắng trẻo, tạo cảm giác thiếu niên anh tuấn lại trẻ trung.
“Kí chủ, anh… anh đây là đang làm gì?”
Trong đầu truyền đến một âm thanh yếu ớt.
Triệu Tử Vũ nhàn nhạt hỏi: “008, đó là đồng nghiệp của cậu sao?”
Hệ thống ở trong đầu y trầm mặc trong chốc lát.
Triệu Tử Vũ nói: “Tống Dụ chán ghét tôi, xem ra chính là chỗ này xảy ra vấn đề. Cậu ấy cũng có trí nhớ của kiếp trước, nhưng không quá nhiều. Dù sao…” Y dừng một chút, ý tứ không rõ mà khẽ cười: “Nếu như nhớ toàn bộ, vậy thì không chỉ là chán ghét, cậu ấy sẽ hận không giết được tôi.”
Hệ thống trầm giọng nói một chút: “Vâng, Tống Dụ là một trong những trục trặc xuất hiện trong thế giới này. Nhưng ngài mới là nhân vật chính của thế giới, chúng ta làm cho ngài đạt được ký ức của một đời trước, chính là hy vọng ngài có thể một lần nữa đi đúng cốt truyện. Ngài vẫn yêu Tạ Tuy, không phải sao?”
Triệu Tử Vũ nghe được cái tên Tạ Tuy này, khóe môi nhất thời cong lên, ngón tay chạm vào ngực, loại cảm giác đau khổ không hề theo ký ức mà bị tiêu trừ.
Giọng điệu của y rất bình tĩnh, mang theo một điểm châm chọc: “Yêu? Tôi hiện tại càng muốn nhìn thấy hắn ta thống khổ.”
Hệ thống cưỡng ép sửa lại tư tưởng của y, run giọng nói: “Chính là do yêu sinh hận, giữa các ngài chính là loại dây dưa này.”
Triệu Tử Vũ hỏi ngược lại: “Cậu cho tôi nhìn cái gì gọi là dây dưa trong nguyên tác?”
Hệ thống im lặng.
Triệu Tử Vũ nói: “Thật trào phúng, tôi một đời trước yêu hắn ta, yêu đến tẩu hỏa nhập ma, lúc đó chẳng phải là đang đi theo cốt truyện mà các người tưởng tượng à.”
Hệ thống yếu ớt giải thích: “Một đời trước nhất định đã có vấn đề sai sót xảy ra.”
Triệu Tử Vũ: “Hẳn là Tống Dụ đi.”
Nụ cười của y từ từ trở nên im lặng. Trong con ngươi xuất hiện một chút mê man, như sương khói nổi lên trong mắt, hồi ức có, hối hận có, tiếc nuối có, trào phúng có, sâu không lường được.
“Lúc cậu ấy năm tuổi, tôi lần đầu tiên giúp cậu ấy chặn rượu; lúc cậu ấy hai mươi lăm tuổi, tôi lợi dụng sự tin tưởng của cậu ấy, rót cho cậu ấy ly rượu cuối cùng.”
“Bởi vì đố kị, phối hợp với Tần Mạch, hại chết cậu ấy.”