Thời điểm tấn công các tòa thành ở phương Nam, dĩ nhiên sẽ thuận tiện cứu tất cả các thú nô ra, trong đó có cả người bộ lạc Đại Sơn. Trải qua một mùa tuyết rơi, có người không thể chịu đựng nổi, mà những người chịu đựng được cũng đều gầy gò, tiều tụy, khiến Đồ suýt nữa không nhận ra.
Bộ lạc Đại Sơn đã không còn tồn tại, như vậy những người này về đâu liền thành một vấn đề. Họ đã quen sinh hoạt ở trong rừng núi, cũng không muốn định cư ở thảo nguyên, huống chi còn là một nơi để lại cho họ đau thương vô hạn, dù cho nơi này có tường thành chắc chắn đến đâu đi nữa. Cuối cùng vẫn là Viêm đưa ra quyết định, gia nhập bộ lạc Bách Nhĩ, mà không phải là trở về sơn động ban đầu, gầy dựng lại bộ lạc.
Còn Đế quốc thú nhân đã sụp đổ, Đồ không dám vừa đánh đã rời đi, ném cục diện rối rắm lại cho những thú nhân thảo nguyên mới được tháo xích hắc thạch, ngay cả đi săn còn cảm thấy khó khăn. Không nói những thú nhân này có khả năng vì chỗ ở trong thành và nơi săn bắt ngoài thành mà nảy sinh tranh chấp, dẫn tới thương vong tăng cao, cục diện lại càng thêm hỗn loạn. Lại nói, nơi đây có nền móng của Ưng chủ, sau khi họ ổn định lại, dĩ nhiên sẽ phát triển rất nhanh, cộng thêm từng chịu ảnh hưởng tư tưởng bá quyền của Ưng tộc, chỉ sợ sẽ tạo thành uy hiếp đối với các bộ lạc rừng rậm. Vì ngăn chặn hậu hoạn, tóm lại là Đồ không thể hoàn toàn buông tay mặc kệ.
Cho nên, thừa dịp đuổi xa thế lực của Ưng tộc, cộng thêm những thú nhân này vì bị Ưng tộc giam giữ nên đã để lại bóng ma, do đó Đồ hợp lẽ tiếp nhận các tòa thành ở thảo nguyên. Vì thế, dù cho vội vàng muốn đoàn tụ với Bách Nhĩ, hắn cũng chỉ có thể gắng gượng nhẫn nhịn, bước đầu tiên là phải nghĩ cách giải quyết vấn đề thức ăn tạm thời cho mấy ngàn người, sau đó mỗi ngày mang theo ba đứa con nhỏ đi lại giữa các thành, tìm hiểu rõ từng chi tiết về Đế quốc thú nhân, để xác định an bài cho sau này. Hắn sẽ không bao giờ ở lại đây, cho nên phải nhanh chóng chọn ra người quản lý mới là điều quan trọng nhất.
Sau khi đi hết năm tòa thành, thăm dò rõ ràng tình huống tổng thể ở Đế quốc thú nhân, thì đã qua thời kỳ mưa nhiều nhất, chỉ còn một lần trăng tròn trước khi tiến vào mùa tuyết rơi. Mùa tuyết rơi ở thảo nguyên tới sớm hơn nơi khác, nhiều người như vậy nên vấn đề thức ăn và sưởi ấm lại trở thành một chuyện gấp gáp và nghiêm trọng. Đồ bị làm phiền đến lửa giận bùng lên, hận không thể bắt tên Ưng chủ gây rối loạn này lại, cắt thành từng khúc.
Đồ không đi tới Đế đô, mà quay trở lại thành Thanh Long cách bộ lạc Bách Nhĩ gần nhất. Lúc dẫn người vào trong phủ thành chủ, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mặc y phục vải màu trắng, ngồi trước cái bàn thấp mà trong mắt hắn vốn không có tác dụng gì, cầm một cây gậy gỗ mảnh, viết cái gì đó.
Đồ kêu a một tiếng rất to, trước khi ba đứa nhỏ kịp phản ứng, hắn đã chạy tới trước, giành ôm người kia vào lòng, mặc kệ còn có những người khác đang ở đây, không đầu không đuôi hôn tứ tung. Từ sau khi gặp lại vào mùa tuyết rơi, hai người chưa từng xa nhau lâu như vậy, thật sự là nhớ vô cùng, lúc này nhìn thấy, sao còn nhớ rõ có người bên ngoài chứ.
Ba đứa nhỏ bị ném phía sau thấy thế liền giận dữ, nhìn nhau một lát, Húc vươn chi trước ra, đạp vào mông Chiêu một cái, sau đó chỉ thấy Chiêu vui vẻ chạy lon ton tới, chen vào trong cái bàn kia, vất vả bò vào lòng Bách Nhĩ, miệng còn ngốc nghếch kêu a mạt, a mạt không ngừng, nhanh chóng dời lực chú ý của Bách Nhĩ đi.
Tiêu Đồ và Húc trông có vẻ thong dong hơn, tuy trong mắt chúng cũng không thể che giấu nỗi nhớ và vui sướng, hai đứa song song đi qua, cung kính gọi “phụ thân” đối với Bách Nhĩ đang nhìn về phía chúng. Tuy Bách Nhĩ chưa bao giờ cấm chúng gọi mình là a mạt, thế nhưng hồi đầu mới dạy chúng, vô luận là gọi mình hay là Đồ, y đều xưng là phụ thân. Mà mấy đứa nhỏ ở trong thời điểm kích động lại muốn kiềm chế này, nên mới gọi như vậy.
Bách Nhĩ nhìn bộ dáng nghiêm trang của hai đứa nhỏ, không khỏi bật cười, y nghĩ, có phải mình quá nghiêm khắc không, sao lại dạy hai đứa nhỏ xíu thành ông cụ non rồi. Vì thế y gọi hai nhi tử tới trước mặt, vừa vuốt ve lưng Chiêu đang nằm trong lòng, vừa chậm rãi, nhỏ nhẹ hỏi hai đứa chuyện mấy tháng qua, thí dụ như lúc a phụ tấn công Ưng tộc, các con ở đâu, có sợ không Có quên tập luyện võ công không Sức khỏe thế nào, có bị bệnh không, vân vân… Nhất thời liền bỏ rơi Đồ ở một bên.
Lúc này Đồ còn chưa có suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy có thể ôm Bách Nhĩ, ngắm y, nghe y nói là đủ thỏa mãn rồi. Mãi tới khi ăn xong bữa tối, lúc đi ngủ, mấy đứa nhỏ không chịu nghe lời Cổ, nhất quyết chen chúc vô đây, hắn mới nhận ra không ổn. Quả nhiên, mấy ngày liên tiếp, vô luận là đi đâu, ba đứa nhỏ cũng quấn chặt lấy Bách Nhĩ, hoàn toàn không cho a phụ và a mạt của chúng được ở riêng với nhau một lúc, khi đó hắn rốt cuộc mới hiểu đám ranh con này là cố ý. Thế nhưng mặc cho hắn dụ dỗ, khuyên bảo thế nào, cũng không hỏi ra nguyên nhân, lại càng không thể làm cho tụi nó bỏ cái hành động đáng giận này. Cuối cùng, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, trực tiếp cướp Bách Nhĩ tới một chỗ cây cỏ cao lớn không có người ngoài thành để làm, mới miễn cưỡng xem như an ủi được khát vọng tương tư về thể xác và *** thần. Sau đó hắn lại dùng hết chiêu thức mình có, cầu xin Bách Nhĩ đồng ý nói với mấy đứa con kia, thay đổi tình trạng gần như tra tấn này.
“A phụ, sau này a phụ đừng có nhìn thấy a mạt liền quăng tụi con đi.” Cổ đồng tình với cảnh ngộ đáng thương của Đồ, sau khi sự việc qua đi, do dự nhiều lần, cuối cùng nó vẫn quyết định nhắc nhở mấy câu.
Đồ mờ mịt hồi lâu, rồi nhớ tới tình cảnh ngày ấy, lúc mình nhìn thấy Bách Nhĩ, sau khi bừng tỉnh, hắn không khỏi dở khóc dở cười. Đợi tới tối, hắn ôm Bách Nhĩ than phiền, nói ba đứa con y sinh ra thông minh tới mức khiến người ta phát sầu, sau này lại thêm vài đứa nữa thì hắn phải làm sao?
“Vậy thì thôi không sinh nữa.” Bách Nhĩ nghe xong liền bật cười, thuận theo lời hắn nói. Tuy y từng nghĩ sẽ mang thai thêm một lần nữa, để bù lại tiếc nuối của Đồ, thế nhưng hiện tại xem ra vẫn là đợi sau khi tìm được thú quả rồi tính tiếp thì tốt hơn.
Đồ cũng chỉ là thuận miệng than phiền kèm theo làm nũng thôi, chứ thật ra trong lòng hắn vẫn muốn Bách Nhĩ sinh cho mình thật nhiều thú con, lại không ngờ lời này thành ra tự mình khiêng đá đập vào chân mình, hắn lập tức mặc kệ, trực tiếp xoay người, đè lên người kia, dùng hành động nói cho đối phương biết suy nghĩ thật lòng của mình.
Bởi vì có Bách Nhĩ đến, rất nhiều chuyện phiền toái trong mắt Đồ đều được giải quyết thuận lợi. Không thể không nói, Ưng chủ tuy là một tên gây rối, thế nhưng dù sao cũng có chút năng lực, như tòa thành ra hình ra dạng này, rồi đã bắt đầu thấy hiệu quả của việc chăn nuôi gieo trồng, đường đi thông suốt bốn phương cùng với những chiếc xe một bánh, hai bánh, bốn bánh, vân vân… Nếu không nhìn vào máu và nước mắt mà thú nhân phải trả giá vì sáng lập này, đây vẫn là điều đáng ca ngợi.
Những thứ này đều được giữ lại, cũng sẽ tiếp tục phát triển lên. Bên cạnh đó, Đồ nhanh chóng bổ nhiệm năm thú nhân có năng lực lại đáng tin làm thủ lĩnh năm tòa thành, cho họ lập tức sắp xếp các thú nhân trong thành, chuẩn bị mọi thứ để vượt qua mùa tuyết rơi, còn những vấn đề khác tạm thời gác lại, chờ mùa tuyết rơi đến, rảnh rỗi thì lại tính tiếp. Còn Nguyên và Long, thì bị hắn phái trở về bộ lạc Dũng Sĩ, phụ trách công việc bên kia. Hiển nhiên, trước khi xử lý hết mọi việc bên này, cả nhà hắn đều không thể rời khỏi thảo nguyên.