“Nghĩa phụ, ý người nói là con và mọi người rất quan trọng với người sao?” Mạo hiểm tính mạng đi cứu người bộ lạc thật ra là vì họ. Từ câu này, cái đầu linh hoạt của Cổ nhất thời xoay vòng lên, hai mắt nó không khỏi lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn dấy lên nụ cười xán lạn chưa từng có. Bách Nhĩ mỉm cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Y xoa đầu Tiểu Cổ, sau đó như cảm thấy điều gì, mà quay đầu nhìn qua cửa động.
Đồ đứng ở đó, không biết có nghe thấy đối thoại của hai cha con không, có lẽ vì cơ thể hắn đứng khuất ở nơi không có ánh sáng chiếu tới, nên nhìn qua có chút u ám. Mãi tới khi nhận thấy ánh mắt của Bách Nhĩ, hắn mới khựng lại một chút, rồi đi tới. Ánh sáng làm lộ rõ khuôn mặt góc cạnh của hắn, mất đi vẻ u ám, nhưng lại hiển lộ sự lạnh lùng.
“Ngươi vốn không muốn cứu chúng ta?” Hắn đi tới trước mặt Bách Nhĩ, trầm giọng hỏi. Tuy biết đây là chuyện rất bình thường, thế nhưng không hiểu sao nghe vào tai, hắn vẫn thấy khó chịu.
“Nếu là ngươi, ta nghĩ mình sẽ đi cứu, bởi vì ta nợ ngươi một mạng.” Bách Nhĩ do dự một lát, mới trả lời. Dù cho khoản nợ này là do nguyên chủ thiếu, thế nhưng y đã chiếm thân xác của nguyên chủ, ơn cứu mạng này cũng không thể không báo đáp.
Lúc Đồ nghe được nửa câu trước còn chưa kịp vui mừng đã bị nửa câu sau dụi tắt niềm vui mới dâng lên trong lòng. Môi hắn mấp máy, nhưng không nói ra câu nào, bởi vì lời Bách Nhĩ nói là sự thật, hắn thậm chí nên vì đối phương nhớ mình đã từng ra tay cứu giúp mà cảm thấy cao hứng. Thế nhưng hắn lại không vì thế mà cao hứng, trái lại có một cảm giác khó chịu nói không nên lời.
“Nếu là những người khác… Ngươi cho rằng dựa vào cái gì ta phải mạo hiểm tính mạng đi cứu?” Bách Nhĩ nói tiếp, trong giọng nói mang theo chút lạnh lùng. Có những chuyện y không để ý, thế nhưng không có nghĩa là y hứng thú với chuyện lấy ơn báo oán. Y không giống các thú nhân tàn tật kia, trước đó y không có tình cảm gì với bộ lạc, lại càng không có tình cảm gì với người trong bộ lạc. Việc cứu người, nếu không phải vì đám người Duẫn, Nặc, y sẽ chẳng thèm suy nghĩ tới.
Lông mày Đồ hơi nhíu lại, sau đó nhanh chóng nới lỏng ra “Vậy hiện tại? Nếu hiện tại chúng ta gặp nguy hiểm, ngươi có tới cứu không?” Khi hỏi câu này, trong lòng hắn mơ hồ có chút chờ mong, nhưng nhiều hơn là thấp thỏm. Hắn không biết sau khi trải qua một đường sinh tử, tương trợ lẫn nhau, suy nghĩ của Bách Nhĩ về họ có thay đổi không?
Bách Nhĩ hơi bất ngờ khi hắn hỏi như vậy, y không khỏi khẽ cười lên tiếng, không hề chần chừ đáp “Đương nhiên rồi, chúng ta là đồng minh mà. Chỉ là…” Nói tới đây, y dừng lại, trái tim Đồ không khỏi nảy lên.
“Ước định của chúng ta hình như là các ngươi bảo hộ chúng ta mà.” Vậy sao lại hỏi y có cứu họ hay không?
Vì lời nói này của y, tâm tình Đồ đột nhiên thoải mái hẳn lên, khóe môi hắn cong lên, giống như các thú nhân trẻ tuổi bình thường khác, nhìn qua hơi ngốc, hơi khờ, làm gì còn vẻ lạnh lùng hàng ngày nữa.
“Ngươi không đi giúp à, sao lại quay về?” Đối với phẩm chất thấy đồng loại của mình gặp tai họa liền không chút do dự vươn tay ra tương trợ của các thú nhân, Bách Nhĩ vẫn rất ủng hộ. Dù nói thế nào, so với đấu đá lẫn nhau, mượn gió bẻ măng thì tốt hơn nhiều. Đương nhiên, với ý niệm mượn gió bẻ măng của chính mình, y cũng chẳng thấy xấu hổ bao nhiêu. Âu cũng là thói quen mà thôi.
Nói đến việc này, Đồ mới nhớ tới lý do mình trở về, hắn liền vội vàng nói “Là như vầy. Sau khi Mạc đi xem sơn động dưới cùng, hắn nghĩ ra cách đào hầm, đắp đất để bày trận. Thế nhưng hắn không yên tâm, sợ mọi người lãng phí sức lực, nên muốn mời ngươi tới xem.”
Bách Nhĩ ồ một tiếng, không ngờ thằng nhóc đó sau khi lăn lộn một đêm trên da thú lại nghĩ ra được chủ ý này, cũng không phải uổng công y dồn ép hắn.
“Vậy đi xem thôi.” Y đứng dậy, nắm tay Tiểu Cổ ngoan ngoãn theo mình giúp vui, mà đi ra ngoài.
“Ngươi… thay đổi chủ ý?” Đồ vốn không ngờ có thể mời được y, dù sao tối qua Mạc thất bại mà về, cùng với đối thoại vừa vồi của hai cha con đều nói rõ Bách Nhĩ không muốn ra tay tương trợ.
“Đương nhiên là không rồi.” Bách Nhĩ ung dung đi, cũng ung dung đáp “Ta chỉ tới xem náo nhiệt thôi, thuận tiện xem Mạc nhớ được bao nhiêu, đừng để ta mất mặt là được.”
Đồ không biết phải nói tiếp thế nào, trong lòng lại cảm thấy hâm mộ đám Mạc không thôi, bởi vì trận pháp gì đó, cùng với con số hắn đều chưa biết, cũng chưa có cơ hội học.
“Bách Nhĩ, ngươi có thể dạy trận pháp kia cho chúng ta không?” Hắn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra. Ba người là sóng vai mà đi, Bách Nhĩ nghe vậy thì quay mặt qua nhìn hắn, bật cười “Đương nhiên, không phải lúc trước đã nói rồi à? Nhưng hiện tại không có thời gian, đợi về rồi tính.” Thấy mặt đối phương lộ ra nụ cười có chút trẻ con giống như Cổ, ánh mắt y thoáng trở nên nhu hòa “Còn mấy con số đơn giản, các ngươi có thể học với đám Mạc, học càng sớm càng tốt, về sau vô luận làm gì, học gì cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.” Nếu mỗi người học đếm số, y đều phải tự dạy, thì nói thật y không có trái tim bình tĩnh như vậy đâu.
Nghe thấy phải học cùng người khác, Đồ mơ hồ có chút mất mát, nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng, đồng thời hạ quyết tâm, đợi lát nữa bắt lấy một người liền bắt đầu học. Phải biết mỗi khi nghe đám người Bách Nhĩ trò chuyện, thỉnh thoảng nói ra một vài con số, mà bọn hắn lại nghe không hiểu, không chỉ hắn mà các thú nhân khác đều cảm thấy thất bại.
“Ta dạy cho ngươi.” Cổ đột nhiên chen vào. Nó vốn là tiểu hài tử không thích nói chuyện, tính cách cũng hơi quái gở, thế nhưng sau khi Bách Nhĩ nhận nó làm nghĩa tử, nó hoạt bát hơn so với trước nhiều, cộng thêm lúc ở trong thung lũng cùng Đồ học chèo bè, quan hệ của hai thú nhân một lớn một nhỏ cũng tốt hơn so với người khác.
“Vậy giờ bắt đầu luôn đi.” Mắt Đồ sáng lên, một tay nhấc bổng tiểu thú nhân để nó ngồi lên vai mình, vội vàng nói. Hiện tại vì cơ thể của Cổ còn nhỏ, lúc đi săn khả năng so với thú nhân khác kém hơn, thế nhưng học mấy cái cổ quái của Bách Nhĩ thì không hề thua người khác, lúc ở sơn động bọn họ đã từng thấy qua.
Cổ kinh hãi hô một tiếng, sau đó mím môi, có chút ngượng ngùng nở nụ cười. Từ lúc a phụ mất, nó chưa bao giờ được đối xử như thế, tuy Bách Nhĩ là nghĩa phụ của nó, nhưng dù sao cũng là á thú, không thể nào nhấc một thiếu niên mười hai mười ba tuổi lên vai y ngồi được. Thế nhưng ngồi trên bả vai vững vàng của thú nhân trưởng thành, cảm giác như cả hồn và xác đều bay lên, nó mới biết mình với thú nhân trưởng thành chênh lệch biết bao nhiêu. Trái tim Cổ đập thình thịch, quên luôn mục đích ban đầu, mãi tới khi Đồ thúc giục nó.
Thấy trên mặt Cổ cố gắng thế nào cũng không kiềm chế được vui thích, trong mắt Bách Nhĩ cũng lộ ra vui mừng, không khỏi có thêm vài phần hảo cảm với Đồ.
Một đại một tiểu thú nhân lúc thì lớn tiếng tranh luận, lúc thì hạ giọng thì thầm với nhau, cùng với khi đi ngang qua một vài huyệt động, dưới ánh mắt kỳ lạ của các á thú từ bên trong nhìn ra, cuối cùng ba người cũng đi tới huyệt động lớn nhất mà các thú nhân đang tụ tập.
Cái động đó quả thật rất lớn, tuy cửa động bị bịt kín, nhưng vẫn có ánh sáng từ chỗ khác chiếu vào, có thể thấy rõ được hơn phân nửa hang động. Trong hang động này ngoại trừ một ít thạch nhũ treo ngược, thật sự không có dư một khối đá lớn nào. Thế nhưng trong cái rủi lại có cái may, chính là mặt đất của hang động là đá vụn và lớp đất sét rất dày, mọc một vài loại cỏ nhỏ và dây leo, mà cũng không phải là quấn chặt lấy đá, vì mùa tuyết rơi vừa qua, mấy loại cỏ và dây leo này chỉ còn là những thân cây có chút khô héo, không mọc ra lá được.
Các thú nhân đang bận rộn, dưới chỉ huy của Mạc, bắt đầu đào đất sét từ cửa động, xem ra là muốn đào một lớp trên mặt đất. Bởi vì không có công cụ, phần lớn các thú nhân đều hóa thành hình thú dùng móng vuốt đào bới, cũng không tính là chậm, thế nhưng có móng vuốt của thú nhân đã rịa máu. Bách Nhĩ nhìn thấy một thú nhân giơ móng vuốt lên, dùng lưỡi liếm vài cái, lại tiếp tục đào đất, y không khỏi nhíu mày lại.
“Bách Nhĩ, ngươi đến rồi.” Ba người đến khiến không ít người chú ý, Mạc ngẩng đầu nhìn qua, lập tức nở nụ cười, tiến tới “Ngươi xem ta làm vậy có được không?” Không đợi Bách Nhĩ trả lời, hắn đã nói một lượt suy nghĩ của mình. Hóa ra Mạc tính trực tiếp dùng đất sét trên mặt đất dựa theo trận pháp của Bách Nhĩ để đào đường hầm, đất sét được đào lên thì đắp thành vách của đường hầm, làm cho hàng rào của đường hầm cao hơn người. Bởi vì lối vào sơn động cũng ở thấp dưới đất, như vậy lúc dã thú tiến vào dĩ nhiên sẽ đi theo đường hầm, nhưng lại không thể nhảy qua vách hầm. Các thú nhân đứng ở vị trí Bách Nhĩ đang đứng thì có thể quan sát hết tình huống dưới hầm, sau đó lựa chọn cách tiến vào. Ý tưởng này quả thật rất hay, nhất là đối với một người mới học sơ qua trận pháp mà nói, có thể nghĩ ra đã thật không dễ dàng gì.
“Lấy tốc độ như vậy, ngươi tính bao giờ mới bày xong trận pháp?” Bách Nhĩ chỉ ra vấn đề tồn tại. Chỉ trông cậy vào móng vuốt, dù cho có bày trận xong, các thú nhân đó trong thời gian ngắn cũng không thể đi săn được, hơn nữa tiền đề là móng vuốt của bọn họ sẽ không bị hỏng. Huống chi kế hoạch của Mạc như vậy, tại tình huống không có công cụ như cuốc, dù người nhiều, chỉ e cũng phải mất hơn mười ngày. Mà thức ăn họ mang đi lại chỉ đủ ăn trong một ngày nữa thôi, bộ lạc Đại Sơn thì càng không cần phải nói.
“Ta nghĩ hôm nay sẽ làm xong. Ngày mai là có thể mở cửa động ra rồi.” Mạc trả lời, xem ra hắn cũng nóng vội.
“Ngươi cho rằng có thể làm xong nhanh như vậy sao?” Bách Nhĩ hỏi lại.
“Chắc là có thể.” Mạc ôm gáy, có chút không biết làm sao. Hắn nhớ khi bày trận ngoài sơn động, Bách Nhĩ không mất tới một ngày đã làm xong một trận pháp đơn giản, cũng có thể vây khốn dã thú, lần đó thú nhân tham gia đều là người già, trẻ nhỏ, kẻ khuyết tật, nên hắn mới cảm thấy lần này nhiều thú nhân cường tráng vậy chắc là có thể làm được.
Bách Nhĩ lắc đầu, tuy y hạ quyết tâm sẽ không chủ động hỗ trợ, nhưng vẫn không đành lòng thấy các thú nhân ngay cả bụng cũng chưa ăn no lại mất công làm việc cả một ngày, để rồi kết quả gì cũng không đạt được.
“Ngươi bày trận này phức tạp hơn trước kia ta làm nhiều. Trận pháp kia chỉ cần chặt mấy cây thứ thứ là đủ rồi, còn ngươi phải đào đất rất sâu… Ngươi muốn hoàn thành trong một ngày cũng không phải không thể, nhưng cần phải tìm công cụ thích hợp, chứ không phải dùng móng vuốt của các ngươi đào, như vậy sẽ hư móng vuốt đấy.” Y tận tình khuyên bảo.
Mạc luôn luôn tin phục y, nghe y nói như vậy, cộng thêm sau khi chú ý tới móng vuốt các thú nhân bị chảy máu, hắn liền phiền muộn. Tìm công cụ? Dùng công cụ nào mới được đây?
Viêm ở phía sau Bách Nhĩ từ lúc y tới, vẫn luôn dựng thẳng tai nghe hai người nói chuyện, lúc này mắt hắn không khỏi chợt lóe sáng, sau đó nhớ tới cách làm. Không phải hắn hoàn toàn không tin vào cách của Mạc, chỉ là cảm thấy nếu đã quyết định thử đương nhiên phải làm cho tốt.
“Hay là chúng ta lấy đá đào?” Mắt Mạc lướt qua xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại những tảng đá mỏng dưới chân, hắn cúi người nhặt lên, thử đào mấy cái. Tuy cảm thấy như vậy sẽ không làm bị thương móng vuốt, thế nhưng tốc độ lại chậm hơn, khiến hắn không khỏi chán nản.