Các á thú nở nụ cười, bọn họ đương nhiên sẽ không tin Bách Nhĩ giỏi hơn thú nhân mạnh mẽ nhất, thế nhưng tiểu thú nhân bảo vệ cho a mạt mình lại khiến họ bất giác sinh lòng yêu thích. Thật ra phần lớn á thú đều rất thích trẻ con, bởi vì không dễ dàng đậu thai, người như Ni Nhã, a mạt của Tiểu Mục là rất ít. Ngồi ở đây có bảy á thú, ngoại trừ hai người trẻ tuổi còn chưa tìm được bạn đời, còn lại năm người khác, chỉ có hai người có con, bởi vậy mới thấy nơi đây sinh sản gian nan cỡ nào.
Cổ bị cười đến đỏ bừng mặt, nó cho là mình bị bắt nạt, thế nhưng lần này Bách Nhĩ lại cảm thấy bọn họ không hề có ác ý, vì thế y vỗ nhẹ lưng Cổ, ý bảo nó không sao.
“Bách Nhĩ, đến bên đây ngồi đi.” Quả nhiên, sau khi cười xong, một á thú trung niên liền gọi Bách Nhĩ qua, sắc mặt cũng không tỏ vẻ xa lạ như lúc nãy. Á thú này không có con, ông cũng biết sau này có lẽ cũng không thể nào có con được, cho nên ông rất yêu thích Tiểu Cổ còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy.
Bách Nhĩ cảm ơn, rồi dẫn Cổ đi qua, ngồi xuống một tảng đá phẳng bên cạnh á thú kia.
Các á thú không tiếp tục truy hỏi chuyện đi săn nữa, bởi vì trong suy nghĩ của họ, một á thú vô luận giỏi giang cỡ nào, có thể giết chết một con dã thú chỉ e cũng là dựa vào vận may mà thôi. Ngoại trừ những người tận mắt chứng kiến, tin rằng dù là ai cũng khó mà tin nổi á thú sẽ mạnh hơn thú nhân.
“Bách Nhĩ, có thể cho ta nhìn thử da thú trên người ngươi không?” Thời tiết còn lạnh, các thú nhân thì chỉ cần vây miếng da thú bên hông là được, á thú cũng không đến mức bao kín từ đầu tới chân, nhưng vẫn cảm thấy không tiện. Nhìn thấy quần áo da thú của Bách Nhĩ tuy rách nát lại bó sát bên người giữ ấm, hơn nữa không ảnh hưởng tới hành động, ai cũng không khỏi có chút động tâm.
“Nếu ông còn dư da thú, có thể cho ta mượn thay ra.” Bách Nhĩ chỉ hơi do dự, sau đó liền đáp ứng, bởi vì y còn tính để người ta vá lại bộ đồ da thú này nữa.
Á thú kia vốn thầm nghĩ xem thử trên người Bách Nhĩ luôn, nghe vậy ông thấy rất bất ngờ, cộng thêm vui mừng nói không ngớt, sau đó đứng dậy chạy vào trong động của mình, chỉ sợ chậm một chút đối phương sẽ đổi ý.
Các á thú khác nhịn không được mà cười ông, một người nói “Đán Di vui mừng tới lú lẫn rồi. Đã đói tới mức chân tay không còn sức lực, bình thường không nằm thì ngồi, đã bao lâu rồi không có chạy đi như vậy.”
Nghe thấy lời này của y, Bách Nhĩ mới chú ý bọn họ đều tựa lưng lên vách đá, trên gương mặt xanh xao trôi nổi bụi đen, tuy trong tay đều làm chút việc may vá, thế nhưng động tác rất chậm, có thể thấy cũng không phải đói khát một hai ngày.
“Mùa tuyết rơi vốn không được ăn no, khi đó tuy các thú nhân không ra ngoài săn thú, nhưng vẫn còn có thể tiết kiệm chút thức ăn cho chúng ta.” Thấy được nghi vấn của y, một á thú trung niên nói tiếp, thế nhưng ánh mắt hòa ái vẫn luôn dừng trên Tiểu Cổ, đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Bách Nhĩ “Sau mùa tuyết rơi, thức ăn trong động đã ăn gần hết, mỗi người đều hi vọng mùa mưa tới có thể ăn no một bữa, ai ngờ lại phát sinh thú triều. Mới đầu thú triều chưa tới sơn động của chúng ta, các thú nhân còn có thể đánh một ít con mồi, sau này… Trước khi các ngươi tới, đã vài ngày không săn được con mồi, còn chết mất vài thú nhân.” Nói đến đây, ánh mắt á thú trung niên hơi đỏ lên, quay mặt đi.
“May mà các ngươi đến đây, hôm qua mỗi người chúng ta đều được chia một miếng thịt nhỏ đấy.” Minh Hi nói tiếp, trên mặt y không lộ ra bi thương, tuyệt vọng như những người khác, còn có thể vui vẻ cười hì hì “Thịt các ngươi cho mềm lắm, ngon hơn trước kia chúng ta ăn nhiều, sống cũng thơm, ta còn luyến tiếc ăn hết đó.”
Nghe y cười nói như vậy, lực chú ý của các á thú nhất thời lại chuyển qua mùi vị của món thịt sống, khổ sở phía trước liền tan thành mây khói.
Bách Nhĩ không khỏi cảm thấy Minh Hi này xem như là một nhân tài, khó trách vừa rồi y tiến vào, nhìn á thú này cũng không hề nghĩ tới vấn đề đói khát. Chẳng qua bao lâu, trong tay Đán Di cầm một miếng da thú màu đen lớn quay lại, có điều không chạy như lúc nãy, mà là vịn tường, chậm chạp đi trở lại.
Bách Nhĩ mượn sơn động của người ta, thay quần áo da thú trên người, quấn lấy miếng da thú rộng rãi. Lâu lắm rồi y không mặc da thú như vậy, thật sự cảm thấy rất mất tự nhiên, vì thế y ngồi yên một chỗ, trước khi các á thú nghiên cứu xong, đồng thời giúp y vá lại quần áo, cũng không hề đứng lên một lần.
“Bách Nhĩ, vết rách trên lưng này rất giống bị dã thú cào, còn chỗ trên đùi này nữa, đây là vết máu à?” Đán Di cầm trên tay nhìn cả buổi, cuối cùng nhịn không được hỏi.
“Lúc gặp thú triều thì bị thương.” Bách Nhĩ đơn giản trả lời, dù cho vết thương đó xém nữa đã lấy mạng của y. Mặc dù ở trong thung lũng từng giặt bộ đồ da thú này, nhưng vẫn không giặt sạch được, nên còn lưu lại một ít dấu vết.
“Thú triều?” Các á thú đều giật mình nhìn qua, trong đó đặc biệt biểu hiện của Minh Hi là khoa trương nhất “Bách Nhĩ, để ta nhìn thử vết thương của ngươi… Các ngươi sao thoát ra khỏi thú triều được? Tất cả đều còn sống sao? Thật giỏi quá đi. Thấy bộ dáng các ngươi cũng không giống đói bụng đâu.” Y vừa nói, vừa muốn đi tới lật da thú của Bách Nhĩ ra.
Trong nháy mắt Bách Nhĩ lúng túng vô cùng, nhưng vì do chỗ ngồi, nhất thời không thể né được, lập tức bị xốc một nửa mảnh da thú lên, vết thương bị xé mất miếng thịt trên đùi lõm xuống đã tạm thời khép lại, tạo thành vết sẹo khó coi liền hiển lộ trước mắt mọi người. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc. Bách Nhĩ ho nhẹ một tiếng, lại kéo da thú trở về, đồng thời trao đổi ánh mắt với Cổ, hai người đổi vị trí cho nhau, để Cổ che trước Bách Nhĩ, không cho những người kia lại có cơ hội động tay động chân nữa.
“Bách Nhĩ, đau lắm phải không?” Một lát sau, Minh Hi từ lúc gặp vẫn luôn thích cười, mắt lại đỏ hoe đi. Y từng thấy các thú nhân bị thương, còn nặng hơn vết thương này, thế nhưng nhìn trên người á thú lại là lần đầu tiên. Y không thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn này, bởi vì bình thường thỉnh thoảng va chạm một cái, y đều sẽ đau đến ứa nước mắt, đòi Dực ôm mình, dỗ dành cả một buổi.
“Ưm, cũng bình thường.” Bách Nhĩ đối với á thú hở một cái liền đỏ mắt không khỏi dâng lên cảm giác vô lực. Y vốn rất sợ nước mắt của nữ nhân, mà á thú với khuôn mặt nam nhân lại lộ ra bộ dáng lã chã khóc, càng khiến y không thể chịu đựng được.
“Cho nên, Bách Nhĩ ngươi thật sự có thể bắt giết dã thú?” Một á thú trẻ tuổi vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên hỏi. Các thú nhân đổi muối còn có thể dẫn y theo, bị trọng thương như vậy lại làm như không có việc gì, ngoại trừ người thật sự có thể đi săn, còn ai có thể làm được chứ?
“A mạt vốn có thể mà, hôm nay người săn được ba con dã thú đó. A mạt còn có thể nối chân gãy lại cho Kỳ, giờ chân của Kỳ có thể đi lại được rồi, không bao giờ biến thành tàn phế hết.” Cổ vô cùng buồn bực, cảm thấy nói thế nào những người này cũng không nghe, còn tưởng nó gạt họ nữa.
Tuy không biết ba con là bao nhiêu, thế nhưng các á thú lại từ những lời này biết được hôm nay Bách Nhĩ săn được dã thú. Sự thật này làm cho bọn họ vừa vui mừng vừa hoài nghi, dù sao ngay cả các thú nhân cũng không có cách săn con mồi trong thú triều. Còn chuyện gãy chân… bọn họ cảm thấy muốn tiếp thu tin tức này là quá lớn, đầu óc không khỏi có chút xoay vòng. Nếu tất cả… đều là sự thật, như vậy… ngay cả á thú không quá rành chuyện cũng hiểu ý nghĩ này là gì.
“Bách Nhĩ, là thật sao? Ngươi thật sự có thể nối chân bị dã thú cắn gãy?” Hỏi ra những lời này lại không phải bất cứ á thú nào ở đây, mà là Dực trở về tìm bạn đời của mình. Vừa lúc gã nghe thấy Cổ nói, gã đã tận mắt nhìn thấy, đương nhiên biết Bách Nhĩ có thể săn bắn, nên đối với nội dung sau gã kinh hỉ nhiều hơn là hoài nghi.
“Nếu mới bị thương, khả năng nối lại nguyên trạng là rất lớn.” Từ lúc Dực đi tới ngoài động, Bách Nhĩ đã phát hiện, nên cũng không bất ngờ “Để lâu, xương liền lại, ta cũng không có cách.” Ngược lại không phải thật sự không có cách, chỉ là y chưa từng bẻ gãy xương dị dạng rồi nối lại, nên không muốn nói ra, để tránh hại người.
“Dực, sao ngươi lại về?” Nhìn thấy bạn đời, trên mặt Minh Hi lộ ra vui vẻ, nhào tới, hỏi không ngừng “Hôm nay Bách Nhĩ thật sự săn được dã thú à? Có phải Bách Nhĩ còn giỏi hơn thú nhân không?”
“Là thật.” Tuy rằng đang nói chính sự, Dực lại không hề phớt lờ với việc bạn đời ngắt lời như vậy, mà sau khi tự nhiên trả lời, gã liền chuyển đề tài trở lại “Nếu các ngươi có thể tới sớm hơn một chút thì tốt rồi.” Gã thở dài “Một chân của Bắc sau khi bị gãy… đáng tiếc đã bị cắn đứt rồi.” Bởi vì từng xảy ra chuyện chân bị hoại tử, cuối cùng mất mạng, nên từ đó các thú nhân bộ lạc Đại Sơn một khi bị gãy chân đều sẽ tự mình cắn đứt, cũng không ai dám giữ lại để nó tự lành. Nguyên nhân tuy khác với bộ lạc Hắc Hà, nhưng kết quả cũng giống nhau.
Sau khi từ miệng thú nhân của bộ lạc mình biết được lời Cổ nói là thật, ánh mắt các á thú nhìn Bách Nhĩ liền không giống nhau, có kính nể, mà nhiều hơn là phức tạp đến mức ngay cả họ cũng không hiểu cảm xúc này là gì. Bọn họ chỉ biết là, á thú với diện mạo không đẹp này không giống bọn họ. Y có con, y có thể săn thú, còn có thể nối chân gãy cho các thú nhân… Chuyện này đã không còn là vượt qua bọn họ chút xíu nữa rồi.
“Có rất nhiều ngoại thương, nếu xử lý tốt, thì có thể không tạo thành di chứng nghiêm trọng như vậy.” Bách Nhĩ suy nghĩ, cảm thấy người bộ lạc Đại Sơn dễ dàng tiếp nhận điều mới hơn người bộ lạc Hắc hà, vì thế y quyết định nhắc nhở bọn họ mấy câu. Nói thật, y nhìn thấy các thú nhân vì không hiểu biết y dược mà tự dưng tàn tật, bỏ mạng, trong lòng cũng không dễ chịu gì, chỉ tiếc hiểu biết của y cũng có hạn, huống chi hoàn cảnh ở đây lại khác với kiếp trước. Nếu vì vậy mà bộ lạc Đại Sơn coi trọng thảo dược và phương diện chữa bệnh, chữa thương, thì xem như là một công đức đi.
“Ta sẽ nói với tộc y.” Nếu nói hôm qua thấy Bách Nhĩ dùng cung tên bắn chết dã thú, Dực chỉ là khiếp sợ, thì hôm nay Bách Nhĩ đứng ở cửa động bọn họ canh gác săn được ba con dã thú đã đủ để gã tâm phục khẩu phục rồi.
Khi nói chuyện, Đán Di đã vá xong quần áo của Bách Nhĩ, còn các á thú khác cũng hiểu rõ phải làm sao để may được bộ quần áo sát người tiện nghi thế này, trong lòng họ đều nóng vội muốn làm thử một bộ.
“Ngươi chờ ta một chút, chúng ta cùng trở về với ngươi.” Bách Nhĩ nhận quần áo từ Đán Di, nói với Dực, không đợi đối phương đáp ứng đã xoay người vào hang động phía trước thay quần áo.
Lúc này Dực mới nhớ mục đích mình quay trở về, gã liền vội vàng nói với Minh Hi “Ngươi vào trong đống xương tìm xem có cái xương vai dẹt nào mỏng mỏng, với xương đùi dài mang ra đây, sau đó làm như thế này…” Gã ngồi xổm trên mặt đất, khua tay múa chân mấy cái “Cột chúng lại, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tốt nhất các ngươi cùng nhau đi làm đi.”
Chờ Minh Hi nghe rõ, Bách Nhĩ đã đổi xong quần áo đi ra, đợi một hồi lâu, y mới hơi ngộ ra, mà cười hỏi Dực “Sao rồi, tìm được cách đào đất à?”
Dực cười hì hì, gật đầu nói “Là Bắc nghĩ ra đó. Hắn vốn muốn cùng đi đào đất, chỉ là không tiện lắm, sau đó nghe Mạc bảo không cần dùng móng vuốt, mà dùng thứ khác thay thế, một mình hắn ở đó suy nghĩ cả buổi mới nghĩ ra cách như vậy. Chúng ta thử một chút, quả đúng là nhanh hơn dùng móng vuốt, hơn nữa còn không làm thương móng vuốt, chỉ cần có sức lực là được. Vừa lúc, ngươi đi xem thử đi, Mạc cứ lải nhải nhắc tới ngươi mãi.”