Sau đó, Lâm Vong mỗi ngày buổi chiều đều cho mấy đứa bé mang theo nhiều bột viên. Buổi tối bọn họ cùng Lâm Vong đi chợ đêm bày sạp.
Giống như dự đoán của Lâm Vong, không bao lâu gần tửu điếm liền nhiều thêm các quầy hàng bán nước giải rượu, làm cho Ngô Đại tức giận, cũng đã mắng chửi người nhưng đối phương cũng không có khả năng bởi vì thái độ của Ngô Đại mà không đi kiếm phần tiễn này, có những gian hàng khác lôi kéo bớt khách hàng làm Lâm Vong bán có chút chậm, nhưng cũng may hắn là là người bán nước giải rượu đầu tiên, lại luôn luôn cố định bán ở vị trí kia, một ít người say qua nơi khác dùng nước giải rượu nấu từ thuốc, luôn cho rằng không bằng qua chổ Lâm Vong thì tốt hơn. Cho nên tuy rằng Lâm Vong bán chậm một chút nhưng mỗi đêm đều có thể đem ba thùng bán sạch, chỉ là trở về chậm chút, cũng may có bọn Ngô Đại đi cùng, cũng không cần ban đêm đi về một mình.
Mỗi ngày bán nước giải rượu có thể kiếm được một trăm tiễn, bỏ qua chi tiêu hàng ngày cũng còn lại bảy tám chục, cộng với mấy ngày kế tiếp, Lâm Vong gom góp lại trong tay gần chín trăm tiễn, rất nhanh liền có thể mở quán rồi.
Ngày hôm đó là đến ngày hẹn đến của tiệm lấy xe, Lâm Vong tâm trạng khẩn cấp muốn kiếm tiền nên có điểm hưng phấn, hắn vì sợ đối phương làm chưa xong nên không có đến sớm mà đợi buổi trưa ăn cơm xong, hắn mới đi đến cửa tiệm.
Hỏa kế của tiệm này trí nhớ rất tốt, Lâm Vong vừa vào cửa liền nhận ra hắn. Không đợi Lâm Vong mở miệng y liền cười híp mắt nói: “Ca nhi tới thật đúng lúc, dụng cụ ngài đặt làm vừa làm xong.”
“Phải!”
“Ngài chờ lát, ta đi lấy cho ngài.” Người nọ gật đầu, gọi người ra trông tiệm xong liền đi vào trong, chỉ chốc lát liền cầm ra ba cái đĩa cùng nồi nhỏ, nồi nhỏ hình dạng dựng lên thẳng đứng, không thể chồng lên nhau, lại có phần chiếm diện tích, ba cái đĩa được nhét cỏ tranh ở giữa đề phòng va chạm, sau đó còn dùng vài sợi buộc chặt lại.
“Ngươi xem xem như thế này đúng không?” Hỏa kế đem dây cỏ buộc nồi nhỏ tháo ra, lần lượt đặt ở trên quầy.
Lâm Vong thấy nồi nhỏ hình dạng đúng như mong muốn, hài lòng gật đầu. Hỏa kế thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này đem nồi nhỏ một lần nữa buộc chặt lại, Lâm Vong thanh toán phần tiền còn lại, ôm nồi nhỏ về nhà.
Sau khi về đến nhà, Lâm Vong trước tiên đem nồi nhỏ chà rửa một lần, sau đó liền đi vào phòng bếp, khẩn cấp phải tự làm thử bì lạnh một lần.
Lâm Vong múc một chén bột mì hôm trước mua vào trong chậu, thêm muối đổ nước lạnh vào bột, trộn xong đem nắp đậy lên, chờ một khắc là được rồi. (1 khắc = 15 phút)
Bột nghỉ xong liền đổ nước vào, thêm vào một nửa so với bột là được, sau đó bắt đầu nhào bột, động tác hai tay như lúc giặt quần áo mà nhào nặn, cảm thụ được độ sền sệt trơn trượt lưu lại ở đầu ngón tay, bên trong bột hơi lạnh nhưng lại vô cùng dễ chịu.
Nhào nặn đến khi nước đục liền đem nước đổ vào chậu khác cùng với phân nửa bột, lặp lại lần nữa, lặp đi lặp lại năm lần, trong chậu hơn phân nửa là nước trắng như tuyết, còn có chút màu vàng của bột, mà bột mì cùng nước để ở một bên đã được mấy canh giờ.
Thời điểm này Lâm Vong đem bột đặt trong nồi đun một chút, sau đó cắt thành miếng nhỏ, lúc này trong bì lạnh có chút màu vàng, phần mì cũng đã xong.
Kỳ thực chỉ là bột mì, khi ăn vào miệng lại có thể trở thành mỹ vị, nhất là mùa hè, chua chua cay cay, kết hợp với vị thanh đạm của dưa leo, vậy tuyệt đối so với thịt cá còn ngon hơn, Lâm Vong chỉ là tưởng tượng thôi mà trong miệng đã phân bố ra một lượng lớn nước bọt.
Trong nhà Lâm Vong gia vị chủng loại rất ít, chỉ có muối, dấm chua, đường, còn lại đều không có, làm xong bột mì, nước mì còn cần nghỉ một hồi, Lâm Vong liền đi lên phố.
Trong trí nhớ của cỗ thân thể này, Lâm Vong biết thế giới này gia vị tuy rằng thua hiện đại, nhưng chủng loại cũng không ít, có một chút là từ nước ngoài truyền vào, giá cả có hơi đắt một chút, bất quá thế giới này còn không có cây ớt, muốn vị cay phải dựa vào thù du*, gừng, hạt tiêu.
Lâm Vong tìm được tác phường bán gia vị, bên trong có một ông lão có tuổi, thấy Lâm Vong vội hỏi: “Ca nhi khỏe, cần gì không?”
Lâm Vong nhớ lại một chút, hỏi: “Có dầu ớt không?”
Nơi này dầu ớt cũng không phải làm từ ớt, mà là dùng dầu và thù du rán lên mà thành.
“Có có có, mới làm xong.”
“Bán thế nào?”
“Mười tiễn một lọ.” Đại gia chỉ chỉ giá trên một cái bình nhỏ, kỳ thực thù du không phải loại hiếm lạ gì, ở nông thôn nơi đâu cũng có, giá đắt là do dầu thêm vào kia.
Lâm Vong nghĩ bì lạnh thiếu vị cay thì không được hoàn mỹ. Vì vậy mua một lọ, lúc này hắn không đi vội vã, lại nhìn một chút các loại gia vị khác, tác phường này còn bán một loại tương tự với tương đậu (xì dầu) nước và loại tương tự với tương đậu bột nhão, hai thứ này dùng dầu ít, so với dầu ớt tiện nghi hơn, Lâm Vong mua mỗi loại một lọ.
Ra khỏi tác phường, Lâm Vong đi vào của tiệm hương liệu bên cạnh, mua chút hạt tiêu và tỏi, lúc đi trên phố mua thêm dưa leo, mấy món này cộng lại không quá năm mươi tiễn.
Mang mấy món này về nhà, Lâm Vong không kịp đợi bì lạnh làm xong, lúc này đem dưa leo cắt sợi rửa sạch, thêm muối vào mì, dấm chua, dầu ớt, tương đậu nước, tỏi, sau cùng rưới lên trên dầu cùng tiêu. Lâm Vong ăn một miếng, trong nháy mắt hạnh phúc cả người đều bay lên, vào miệng cảm nhận đầu tiên là mùi thơm ngát của dưa leo, sau đó là vị chua kích thích, đầu lưỡi lúc này nếm được một chút vị cay đã lâu không gặp, sau đó là mùi hương nồng của tương, mùi vị của tỏi và tiêu cũng phá lệ nổi bật, kết hợp lại cùng một chỗ quả thực tuyệt phối.
Lâm Vong nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm thụ mùi vị ở trong miệng bùng nổ, không biết có phải do ăn bột viên lâu ngày, hắn cảm giác mình làm mì rau trộn này so với trước kia lúc hắn còn làm trù sư ăn còn ngon hơn, thậm chí giờ khắc này hắn nghĩ trên thế giới này không có bất kỳ thứ gì có thể so sánh với mì trộn trong chén này.
Bình phục một chút tâm tình kích động, sau đó thình thịch thình thịch, Lâm Vong liền một hơi đem mì trộn ăn hết, sau khi ăn xong ợ một cái, miệng đầy mùi tỏi cùng dấm mà vẫn chưa thỏa mãn.
Lúc xế chiều không có việc gì, dọn dẹp xong gian nhà, lại mơ mơ màng màng ngủ một giấc, chờ đến lúc buổi tối, bột mì ngâm trong nước không sai, lúc này nước trong chậu là một tầng thanh trong, bột mì đều lắng hết xuống dưới đáy, Lâm Vong đem nước đổ đi, sau đó dùng cái muôi khuấy, cũng đem bột nhỏ bên trong nghiền nát, còn lại là nước trắng như tuyết.
Lúc này Lâm Vong lấy ra cái bệ lúc trước đã đặt làm, ở phía trên chà một tầng mỏng dầu ăn, sau đó múc một muỗng nước mì vào mâm, để vào giữa nồi nước, đặy nắp chưng cách thủy một phần ba canh giờ, bất quá loại nồi này không giống với mâm thiết, truyền nhiệt chậm, Lâm Vong nấu thêm một hồi mới thành hình.
Nấu xong bì lạnh cùng với nồi cùng đem để vào trong nước lạnh, chờ bì lạnh nguội một hồi. Một lát sau, bóc bì lạnh trắng tuyết bán trong suốt, cầm trong tay run lên vài cái cũng không đứt, vô cùng dai.
Lâm Vong đem bì lạnh cắt thành khổ vừa phải đều nhau, cộng thêm mì và các gia vị khác, bởi vì bì lạnh và mì mùi vị bất đồng, phối hợp với nhau so ra còn muốn ngon hơn mì căn ăn lúc trưa.
Ăn uống no đủ xong, trong phòng Lâm Vong toàn bộ đều là mùi nồng nặc của tỏi và dấm chua, hắn thỏa mãn ngồi ở trên băng ghế, trong lòng đối với bì lạnh khá tự tin.
Lâm Vong tính toán một chút phần bì lạnh thành phẩm, khả năng so với mì gà lạnh đắt hơn một ít, ai bảo giá bì lạnh mặc dù không có thức ăn mặn như thịt, đồ gia vị cũng không ít, vừa dầu ớt, vừa tỏi băm, vừa dầu tiêu. Lâm Vong đem khách hàng chia làm các nhóm từ cao đến thấp, dù bì lạnh ăn ngon nhưng giá cả hơi đắt. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đem dầu tiêu, tỏi băm, dưa leo và dầu ớt cũng có thể dùng ít một chút, như vậy một chén bì lạnh thấp nhất cũng một tiễn rưỡi.
————
(*):
– Thù du: còn gọi là “Việt Tiêu” hay “Cây ngải cứu”(khác với ngải cứu của Việt Nam), là một loại cây thường xanh có mùi thơm. Có khả năng sát trùng tiêu độc, có khả năng trị hàn.